
ng biết bổn vương sao?” Ánh mắt lạnh như băng của Mộ Dung Trần nhìn thẳng vào nàng.
“Ta phải quen ngươi sao?” Cung Tuyết Thiến cũng mắt lạnh hỏi lại hắn, dù sao hiện tại đã không còn quan hệ gì với hắn, vì sao phải thừa nhận có quen biết hắn?
“Có quen hay không, không quan trọng, Bổn vương sẽ làm ngươi từ từ nhận thức một chút. Mạnh Tâm Nghi, sau năm năm, hôm nay bổn vương sẽ dạy ngươi một chút nghĩa vụ của tiểu thiếp.” Mộ Dung Trần nói xong liền một phen lại mở quần áo trước ngực ra nàng.
“Ngươi vô sỉ! Đừng quên ta đã không phải tiểu thiếp của ngươi, ngươi đã thả ta đi.” Cung Tuyết Thiến giận dữ hô lớn, bởi vì chính mình vô lực phản kháng.
“Không phải tiểu thiếp của Bổn vương ? Ai có thể chứng minh? Hưu thư đâu? Ngươi có sao?”Mộ Dung Trần cười lạnh, trong đó còn mang theo đắc ý.
“Hưu thư?” Cung Tuyết Thiến mơ hồ một chút, sao nàng có thể quên đi vật quan trọng như vậy? Không đúng, không có hưu thư nhưng hắn có hứa hẹn, nhìn hắn nói: “Ngươi đã quên ngươi có hứa với ta, chờ ta mười lăm tuổi, nếu muốn rời khỏi, ngươi sẽ để ta đi, ta sở dĩ rời đi Vương Phủ không phải là bởi vì ngươi lúc trước đã hứa hẹn sao, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi không phải muốn đổi chứ?”
“Hứa hẹn?” Mộ Dung Trần hừ lạnh vài tiếng, có chút vô lại hỏi: “Ai nghe được Bổn vương hứa hẹn với ngươi?”
“Tiểu Vân có thể làm chứng.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn hắn.
“Tiểu Vân là nha hoàn của ngươi, lời của nàng ta, không có người tin tưởng.” Mộ Dung Trần lãnh phúng.
“Ngươi… ngươi muốn nuốt lời?” Cung Tuyết Thiến lúc này mới phát hiện ra ý đồ của hắn, sắc mặt tức giận của nàng biến từ đỏ sang trắng, bởi vì nàng biết nếu hắn nuốt lời, nàng thật đúng là không có bất kỳ biện pháp nào.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi nói đúng rồi đó, Bổn vương chính là muốn nuốt lời, ngươi có thể làm thế nào?” Mộ Dung Trần tựa hồ cũng không còn giấu diếm, nhìn thấy nàng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trên mặt lộ vẻ đắc ý.
“Ngươi.” Cung Tuyết Thiến tức giận nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên há miệng, hung hăng cắn vào cánh tay hắn.
A. Đột nhiên đau đớn làm cho Mộ Dung Trần lập tức buông nàng ra, giận dữ hét: “Ngươi là cẩu sao? Động một chút là cắn người?”
“Nơi này có người sao? Ta là đang cắn cẩu”. Cung Tuyết Thiến không yếu thế trừng mắt hắn, ám phúng nói.
“Mạnh Tâm Nghi, vài năm không gặp miệng lưỡi của ngươi cũng bắt đầu trở lên sắc bén, dám châm chọc bổn vương, ngươi muốn cắn Bổn vương phải không? Vậy Bổn vương khiến cho ngươi cắn đủ.” Sắc mặt âm trầm của Mộ Dung Trần thoáng nét tươi cười.
“Ta không cần.” Cung Tuyết Thiến sợ hãi lui về phía sau, gắt gao giữ chặt quần áo trước ngực, ánh mắt hắn dán lên từng mảnh quần áo nàng, mà nàng tựa như một cái hố sơn dương.
“Muốn hay không, ngươi cho là bây giờ còn tùy vào ngươi sao?” Mộ Dung Trần bước lại gần nàng.
“Ngươi đứng lại, bằng không đừng trách ta không khách khí.” Cung Tuyết Thiến lớn gan quát, nàng cũng không phải không hiểu ý hắn.
“Bổn vương rất muốn nhìn xem ngươi không khách khí thế nào, thậm chí ta cực kỳ chờ mong.” Nhìn nàng rõ ràng run sợ lại còn tại cả gan phản kháng. Mộ Dung Trần đã muốn tới gần bên người nàng, mắt gắt gao chăm chú nhìn vào cảnh xuân trước ngực của nàng lơ đãng lộ ra ngoài.
“Ngươi… ngươi biến thái.” Cung Tuyết Thiến vội vàng lấy tay che kín ngực của mình, thật sự khóc không ra nước mắt, nàng cũng không muốn cứ như vậy bị hủy đi trong sạch. Ông trời ơi, tới cứu ta. Vừa muốn kêu cứu mạng chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng lo lắng gọi ầm ĩ.
“Tâm Nghi nàng ở đâu?”
Trước mắt Cung Tuyết Thiến sáng ngời, nàng được cứu rồi, không hề nghĩ ngợi liền hô: “Thập tứ vương gia, ta ở trong này.” Như vậy hắn sẽ phải buông nàng ra.
Mộ Dung Trần hơi chau mày, Thập tứ đệ đến đây, đột nhiên vươn tay ôm lấy nàng một cách ám muội, như vậy cũng tốt, hắn phải để Thập tứ đệ sớm hết hy vọng.
“Ngươi làm gì?” Cung Tuyết Thiến thất kinh muốn giãy dụa, nếu để người ngoài nhìn thấy tình cảnh này nhất định sẽ hiểu lầm.
“Bổn vương làm gì ngươi không biết sao?” Mộ Dung Trần vẫn không buông nàng ra. Không sai, hắn chính là muốn làm cho Thập tứ đệ hiểu lầm.
“Tâm Nghi, nàng…” Lúc Mộ Dung Vũ chạy đến với vẻ mặt lo lắng liền thấy nàng y phục không chỉnh tề tựa vào trong lòng hoàng huynh, nháy mắt vẻ mặt trở nên trắng bệch. Khóe môi nhếch lên một nụ cười chua xót đến cực điểm.
“Thập tứ đệ, đệ cũng tới đây.” Mộ Dung Trần thực tựy ý nói, tay vẫn ôm chặt lấy nàng, còn cố ý dùng tay lôi kéo y phục trước ngực nàng.
Cung Tuyết Thiến hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, muốn giãy ra khỏi lồng ngực hắn lại phát hiện hắn càng ôm nàng chặt hơn.
“Hoàng huynh.” Sắc mặt Mộ Dung Vũ khó coi kêu lên, ánh mắt lại gắt gao nhìn nàng chằm chằm, nàng gấp gáp cự tuyệt hắn như vậy là bởi vì muốn gặp hoàng huynh sao?
Cung Tuyết Thiến nhìn nét mặt bi thương cùng thất vọng của hắn, nàng rất muốn giải thích nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì nàng không thể giải thích rõ, cuối cùng miệng chỉ hơi động, không nói một câu.
“Thập tứ đệ, ta đang cùng Tâm Nghi ngắm hoa, chi bằng c