
quán bắt đầu buôn bán, nên chưa đông khách. Tiểu nhị vừa lau chùi bàn ghế, vừa tò mò quan sát hai nam nhân đang ngồi bên cạnh cửa sổ. Nam nhân cao lớn rất anh tuấn còn nam nhân nhỏ bé kia cũng khôi ngô không kém, đều là những mỹ nam tử hiếm gặp. Chỉ có điều hành vi của hai người đó rất kỳ lạ, từ khi vào quán đến lúc ngồi xuống chỉ thấy nam nhân cao lớn cùng vị kia nói một câu, sau đó liền không nói gì nữa chỉ ngồi trừng nhau cho đến bây giờ, không có hành động gì hết, thật là kỳ quái. Nếu không phải chính mắt hắn thấy hai người họ vừa nãy còn nói chuyện vui vẻ bước vào quán thì hắn nhất định sẽ nghĩ bọn họ là kẻ thù, nhưng hiện tại xem ra có thể là trở mặt thành thù. Chén trà trên bàn của bọn họ chắc là cũng đã nguội đi? Tiểu nhị lau bàn xong có lòng tốt đổi cho họ một bình trà nóng khác, lén nhìn qua hai người nhưng bọn họ giống như không thấy hắn, xem ra trong mắt của hai người chỉ có đối phương thôi. Hắn nhún vai biết điều tiếp tục làm công việc của mình nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn một cái.
Cuối cùng, sau một lúc lâu đến nỗi bình trà mới đổi cũng dần nguội lạnh, vị nam tử nhỏ bé kia mới nói chuyện.
“Giang Ngư, huynh nói nghiêm túc sao?” Kỳ Nhi nặng nề thở dài một tiếng, cúi đầu, giọng nói có chút mất mát hỏi.
Giang Ngư khó hiểu nhìn Liễu Kỳ Nhi đang giả trang nam nhân, hình như nàng không vui. Không thể nào? Chuyện này đối với nàng lại nghiêm trọng như vậy sao? Tuy rằng cảm thấy Kỳ Nhi phản ứng hơi quá nhưng hắn vẫn rất cẩn thận trả lời câu hỏi của nàng.
“Ta rất ngiêm túc, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy ta chỉ biết nàng sẽ là nữ nhân duy nhất mà ta yêu thương suốt kiếp này. Tuy là hiện tại nàng chưa có yêu thương ta nhưng ta tin tưởng một ngày nào đó nàng sẽ yêu ta mà ta tuyệt đối sẽ không buông tha nàng. Kỳ Nhi, ta nói cho muội biết là bởi vì muội là bằng hữu tốt nhất của ta, ta không muốn giấu muội bất cứ chuyện gì, muội có hiểu không?”
“ Hiểu rõ. Tóm lại một câu, huynh không cần ta....Huynh có niềm vui mới sẽ không còn thương ta nữa. Đúng không?” Giọng nói của nàng nghẹn ngào, giống như đang khóc, đầu càng cúi thấp khiến cho người ta nhìn thấy rất không đành lòng.
“Kỳ Nhi, đừng giả bộ nữa được không? Huynh tìm được hạnh phúc muội phải mừng cho huynh mới đúng chứ không phải một vẻ mặt sống dở chết dở như vậy. Trời ạ, Kỳ Nhi, muội giả vờ không giống chút nào cả.” Giang Ngư suýt bật cười. Nàng vui vẻ đến thế sao?
“ Không thể nào?” Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt không hề có một giọt nước mắt nào cũng không có vẻ gì là thương tâm cả chỉ bĩu môi không vui nói : “Huynh vi phạm lời thề của chúng ta, yêu thương nữ nhân khác, chuyện thương tâm như vậy lại xảy ra trên người một nữ tử xinh đẹp, đáng thương là ta, chẳng lẽ ta không nên khổ sở, đau lòng sao? Huynh nói đi!” Nàng vì chính nghĩa mà trách mắng hắn.
“Muội đau lòng, khổ sở sao?” Hắn tự mình rót một chén trà, chậm rãi uống, hứng thú nhìn nàng.
“Tất nhiên rồi” Kỳ Nhi trả lời quả quyết. Cũng tự mình rót một chén trà, hít một chút hương trà thơm mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Vậy muội có thể nói cho ta biết một chút điều gì khiến muội đau lòng, khổ sở?” Hắn một bộ dáng không để ý nhẹ nhướn mày.
“Ta bị huynh vứt bỏ, huynh còn hỏi ta vì cái gì mà đau lòng, khổ sở. Giang Ngư, huynh có còn lương tâm không vậy?” Nàng liếc mắt trừng hắn một cái rồi lại tiếp tục nhấp một ngụm trà lạnh.
“Kỳ Nhi, trước mặt người thật thà không nói lời giả dối, suy nghĩ của ta muội còn không biết sao?” Hắn buồn cười nói.
“Hừ!” Nàng trợn mắt xoay đầu.
Hắn tiếp tục nói :“Muội là đang luyến tiếc một nam nhân‘hữu dụng’ như ta phải không? Ta vừa khôn ngoan lại xuất sắc, mọi lúc mọi nơi đều hiểu muội muốn gì, chủ yếu nhất vẫn là giúp muội thu dọn một đống hỗn loạn. Một nam nhân ‘hữu dụng’ như vậy là rất khó tìm phải không?”
“Đại giun đũa tự kỷ” Nàng không thèm để ý đến hắn.
“Kỳ Nhi của ta à....” Hắn duỗi tay qua, xoay đầu nàng lại đối mặt với hắn trong mắt tràn đầy ý cười nói :“Cho dù như thế nào đi nữa, muội vẫn mãi là bằng hữu quan trọng nhất của ta suốt kiếp này. Tình cảm của chúng ta so với người thân còn thân thiết hơn có phải không. Ta không muốn chỉ vì sự xuất hiện của Mộng Nhi lại khiến cho tình cảm nhiều năm qua của chúng ta bị xóa bỏ hết.... ”
“Thật sao?” Nói thật, cuộc nói chuyện hôm nay làm cho nàng rất cảm động nhưng cho dù cảm động cuối cùng cũng không phá tan được những nghi ngờ trong lòng. Nàng biết hắn đang an ủi nàng.
“Đương nhiên là thật” Ngữ khí của hắn không cho phép nàng nhi ngờ.
“Vậy thì, nếu cho huynh chọn giữa ta và nàng, huynh sẽ chọn ai?” Nàng dò hỏi, ánh mắt lướt qua một tia gian tà.
“Kỳ Nhi, sao có thể so sánh như vậy được, tình cảm giữa ta và muội cùng với tình cảm ta dành cho nàng ấy hoàn toàn không giống nhau, muội bảo ta chọn như thế nào đây?” Hắn nhịn không được kêu to.
“Ta cùng nàng không phải đều là nữ nhân sao? Sao không thể so sánh chứ?”
“Muội hiểu rõ mà.” Hắn liếc nhìn nàng, thấy trong mắt nàng lướt qua một tia gian tà, bất đắc dĩ thở dài :“Muội lại có ý định gây khó khăn cho ta.”
“Cho dù là như vậy, nhưng huynh bội