pacman, rainbows, and roller s
Tiếu Ngạo Thần Điêu

Tiếu Ngạo Thần Điêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324192

Bình chọn: 7.5.00/10/419 lượt.

ỉ có thể giẫm vào người Hồng Lăng Ba.

Nhất thời bị tập kích, thì mất đà, rơi xuống.

Bên dưới có hàng

ngàn, hàng vạn cái gai hoa Tình, với chất độc chí mạng. Lần này Hồng

Lăng Ba cùng Lý Mạc Sâu rơi xuống, cứ tưởng là chết chắc, nào ngờ từ bên ngoài 1 bóng đen lao nhanh tới, mặc cho gai hoa Tình đâm vào da thịt

chảy máu, chộp lấy Hồng Lăng Ba đang rơi xuống, còn không chút khách

khí, đạp 1 cước vào người Lý Mạc Sầu, khiến cho bà ta rơi mạnh xuống bụi gai.

“Quá Nhi!”

“Trứng Thối!”

“Dương Quá!”

Lục Vô Song, Hoàng Dung đều kinh ngạc trước sự xuất hiện bất ngờ của Dương

Quá, mà bật thốt lên. Tôi cũng khồng kìm được bất ngờ mà bật thốt. Dướng Quá, hắn thế mà lại lao vào bên trong vành đai hoa Tình cứu Hồng Lăng

Ba. Dương Quá vốn đào hoa, đừng nói với tôi là, giữa hắn và Hồng Lăng Ba cũng có gì đó nha?

“Sư tỷ, sư tỷ!” Lục Vô Song từ nhỏ đến lớn

được Hồng Lăng Ba chăm sóc, nay nhìn thấy sư tỷ của mình được Dương Quá

cứu ra, vừa bị thương, vừa trúng kịch độc, đau đớn oàn ại nằm trên đất,

thì lao đến khóc rống lên.

Tôi nhìn thấy thế cũng nổi lòng trắc

ẩn, tạm thời gác lại tò mò, chuyện Dương Quá và Hồng Lăng Ba có tư tình

gì hay không? Tiến đến muốn xem xét vết thương cho Hồng Lăng Ba.

“Sư tỷ a, sư tỷ, tỷ đừng chết, tỷ đừng chết… Huhuhu…” Nhưng Lục Vô Song đúng là rất phiền, cứ cản trước mặt tôi.

“Kêu khóc cái gì, nếu không muốn sư tỷ của muội chết, thì tránh ra.” Tôi bực dọc hét lên. Nếu tôi không ngăn cản con nha đầu này sớm, nó mà lắc 1

chút nữa, thì xương Hồng Lăng Ba sẽ rụng ra mất.

“Phải đấy, Tiểu

Trình đã từng nói có thể chữa được độc hoa Tình, tức phụ nhi, muội mau

tránh qua, cho Tiểu Trình xem xét vết thương của Hồng cô nương.” Dương

Quá lên tiếng. Tiểu Long Nữ lúc này cũng đã đến bên Dương Quá, nghe hắn

nói, nên cũng gật đầu nói theo: “Quá Nhi đã nói thế, thì chắc chắn không sai.”

Vì thế, tôi mới có thể yên ổn xem xét mạnh tượng của Hồng Lăng Ba. Nhưng…

“Tiểu Trình!”

“Anh Nhi!”

“Trình sư muội!”

“Biểu tỷ!”

Hầu như tất cả các tên gọi của tôi đều được sướng lên cùng 1 lúc, bởi vì,

lúc này đây, tôi đã bị Lý Mạc Sầu túm lấy, kéo vào bên trong vòng tròn

có vành đai hoa Tình mất rồi. Lý Mạc Sầu vốn không

biết hoa Tình có độc, chỉ nghe bọn đệ tử áo xanh của Tuyệt Tình cốc nói

mang máng là: “Lần này hai ả kia bị nhốt vào trận pháp hoa Tình, e là

khó thoát chết.” Thầm nghĩ, loại hoa này chắc chắn chứa huyền cơ. Nên

mới không dám khinh xuất, tự mình xuất trận, mà dùng Hồng Lăng Ba làm

bàn đạp để ra. Nào ngờ bị Dương Quá phá rối. Từ lúc bị Dương Quá đập cho 1 cước, rơi xuống bụi gai hoa Tình, vẫn nằm im bất động, sợ là chỉ cần

nhút nhích 1 chút, sẽ khiến chất độc hoa Tình bộc phát, chết đi. Nhưng

khi vừa nghe Dương Quá nói, Trình Anh có thể chữa được độc hoa Tình, Lý

Mạc Sầu liền bất chấp hậu quả, phi thân ra tóm lấy Trình Anh, kéo vào

trong vòng tròng, còn không quên cười lớn, mỉa mai.

“Haha, Hoàng lão tà, lão không phải rất yêu quý nữ đồ đệ này sao? Có giỏi thì vào đây mà cứu.”

“Trên đời này, ngoài A Hằng ra, Anh Nhi là người ta yêu thương nhất, tất nhiên ta sẽ vào cứu.”

Trời mùa đông, gió bấc thổi vù vù làm những cánh hoa ngũ sắc của hoa Tình

bay tán loạn trong gió, tuyết cũng bắt đầu rơi, sắc trắng, sắc đỏ, sắc

vàng, sắc cam… Hòa lẫn vào nhau, tạo nên 1 bức tranh tuyệt đẹp.

Giữa biển hoa ngút ngàn, thanh y của sư phụ vũ lộng trong gió. Người từng

bước, từng bước, rẽ sóng hoa mà đi. Người tiến vào vành đai đầy gai độc, nhưng cứ như đang thong thả dạo giữa vườn đào. Trên môi là 1 nụ cười

tuyệt mỹ, đã lâu lắm tôi mới được thấy. Nụ cười đó, cứ như đang nói với

tôi rằng: “Anh Nhi ngoan, đừng sợ!”

Khoảng khắc đó, thời gian như ngừng trôi. Mặc dù cổ bị Lý Mạc Sầu bóp chặt, đau rát, không thể hít

thở, toàn thân lạnh toát, cái chết đang gần kề. Nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi, lòng lại ấm áp đến lạ thường. Lúc này đây, trong mắt tôi chỉ

thấy mỗi 1 người, tai cũng chỉ nghe được tiếng nói của người đó. Có lẽ,

tôi đã tìm được mặt trời của mình rồi!

“Không được đến đây! Nếu

lão còn dám bước đến, ta sẽ lập tức giết chết con nha đầu này.” Lý Mạc

Sầu những tưởng ngoài tên tiểu tử điên Dương Quá ra, chẳng ai dám xông

vào bụi hoa Tình. Nhưng giờ Dương Quá đã bị hoa Tình làm bị thương, nên ả đứng bên trong là vô cùng an toàn. Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Dược Sư từ từ tiến vào, thì đâm ra hoảng sợ, càng dùng sức bóp chặt lấy cổ Trình

Anh, la lớn lên.

Hoàng Dược Sư nghe Lý Mạc Sầu nói như thế, lại

nhìn thấy sắc mặt Trình Anh tím tái, mặc dù tức giận, nhưng cũng đứng

lại, không tiến lên bước nào.

“Nếu ngươi thông minh, thì thả Anh Nhi ra, ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây.”

Đám người Hoàng Dung nhìn thấy 1 màn này thì ngạc nhiên đến nỗi chết lặng, không thốt lên nữa lời.

Dương Quá thì ngửa đầu lên trời cười to, sau nắm lấy tay Tiểu Long Nữ, dịu

dàng nói: “Long Nhi, xem ra trong trời đất này, không chỉ có chúng ta là làm trái với lẽ thường. Hoàng đảo chủ được người đời gọi là Đông Tà,

quả nhiên khác người.”

Hoắc Đô, khi nhìn thấy Trình Anh bị Lý Mạc Sầu bắt vào vòng