80s toys - Atari. I still have
Tiểu Miêu Tân Nương

Tiểu Miêu Tân Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323095

Bình chọn: 9.5.00/10/309 lượt.

dường như nghe thấy tiếng leng keng bên tai. Hay rồi, anh đưa người đi bị lạc mất, mà người đó đâu phải người bình thường, là người phụ nữ của cái tên sư tử kia. Anh lần này chắc đầu lìa khỏi cổ mất, My God!!!

Đằng Phong ít nhiều cũng có chút sợ hãi. Thẩm Hạo Ngôn mà phát điên lên thì người bình thường mấy ai chịu được. Nhưng cô có thể đi đâu được chứ? Lẽ nào về nhà mẹ cô? Cũng có chút hợp lý, tâm lý con người là thế, khi bị tổn thương thường tìm một nơi để nương tựa, mà gia đình chính là nơi quen thuộc nhất. Tự an ủi mình một người như thế không thể nào tự nhiên biến mất được, ngày mai gọi điện thoại xác nhận lại vậy, anh cũng đã đi mấy vòng mà không thấy có một chút manh mối nên quyết định về nhà nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai tiếp tục tìm.

Sau mấy giờ làm tăng ca, Thẩm Hạo Ngôn về đến nhà, chưa kịp cởi áo khoác xuống đã được báo tin không tìm thấy Tiểu Nhược. Có lẽ vì quá mệt mỏi, anh nhất thời không kịp phản ứng, chỉ nhíu mày. Chỉ đến khi người trước mặt lo sợ nhỏ giọng lặp lại câu: “Tìm không thấy Tiểu Nhược…”, tay nới cà vạt của anh mới tạm dừng, nghe rõ cậu ta nói gì. Anh trừng mắt, trước sau vẫn dùng giọng trầm thấp hỏi ngược lại: “Không thấy? Nói cho tôi biết việc này là thế nào?”

Cẩn thận nhìn anh, Đằng Phong biết rõ, cậu ta càng dùng giọng nói bình thản thì nghĩa là đang rất tức giận, hơn nữa là đang ở mức cực kỳ nguy hiểm. Anh chỉ biết nuốt nước miếng, kiên nhẫn kể lại mọi chuyện, sau cùng còn nói thêm một câu: “Cô ấy cũng không trở về nhà mẹ, cũng không đến nhà bạn bè, mọi người đều không liên lạc được với cô ấy, bọn họ cũng không biết cô ấy đi đâu.

Nghe xong những lời này của anh, thần sắc của Thẩm Hạo Ngôn càng khó coi, khóe miệng co giật, Đằng Phong nghĩ anh muốn nổi giận nên cũng không dại gì ở lại chịu đựng, liền xoay người đi lên lầu. Đằng Phong nghĩ anh muốn làm cái gì, dù sao cũng phải có người chịu phạt nê cũng không suy nghĩ nhiều, nói ra một câu: “Có lẽ cô ấy buồn chán, một mình đi ra ngoài một chút, tỉnh táo rồi sẽ quay trở về thôi…” Không biết những lời đó có lọt vào tai hắn hay không, chỉ nghe cánh cửa bị khép lại “rầm” một tiếng, Đằng Phong vỗ ngực sợ hại, may mình không phải là cái cánh cửa đó.

Không lâu sau trên lầu như có động đất, tiếng vật nặng bị ném xuống đất, âm thanh vang lên trong đêm tối ngột ngạt hết sức rõ ràng. Đằng Phong cất bước chạy lên lầu, tìm tiếng động phát ra từ thư phòng, dùng sức đá bật cửa, cảnh tượng thực sự dọa tim hắn.

Trong phòng vô cùng bừa bãi, mọi thứ đều nằm trên mặt đấy, vật bằng thủy tinh, bình rượu đỏ, giá sách…Đập vào mắt anh là màu đỏ hồng trên mặt đất, không biết là của rượu hay của thứ khác. Cho đến khi lướt qua đống hỗn loạn, thấy cái tên to xác kia đang nằm trên mặt đất, anh bước nhanh tới kiểm tra hơi thở của hắn. Trời ơi! May là hắn vẫn còn sống! Anh gọi xe cấp cứu , chuẩn bị đỡ hắn dậy, lại mơ hồ nghe hắn nói cái gì mà “Tuyệt đối không ly hôn”, anh chưa kịp nghe rõ ràng thì hắn đã thực sự hôn mê bất tỉnh.

Lúc kéo tay hắn, phát hiện trong tay hắn nắm tờ giấy, anh nghi ngờ nhìn, trợn to hai mắt. Trời ơi! Đơn ly hôn?!

Chẳng trách cậu ta lại thế này, làm sao cậu ấy có thể chấp nhận chuyện này đây??? Khi Tiểu Nhược bỏ đi, mọi người đều cảm thấy thật khó hiểu và đau lòng, họ không thể tưởng tượng rằng việc mất đi đứa trẻ lại khiến cho cô bị đả kích mạnh đến như vậy, thậm chí đến mức muốn bỏ đi. Ban đầu mọi người tưởng rằng cô chỉ đi đâu đó cho khuây khỏa, đến tối sẽ trở về nhưng đợi đỏ con mắt cũng không thấy bóng dáng cô đâu… cô đã không bao giờ trở lại căn nhà này nữa. Thẫm lão phu nhân khi nghe tin cô bỏ đi liền ngất xỉu, trực giác khiến bà suy đoán rằng chuyện này nhất định có liên quan đến con trai của mình, vì thế khi vừa thấy mặt hắn bà liền mắng cậu con trai quý tử này một trận:

“ Mày lại làm gì có lỗi với Tiểu Nhược để nó phải bỏ nhà di hả? Thằng con xấu xa này…” Bị mẹ già chất vấn, hắn cũng không trả lời, chỉ âm trầm đứng đó, không thanh không sắc khiến cho lão phu nhân lại càng tức giận:

“Đừng tưởng không nói tiếng nào thì sẽ xong chuyện, đi tìm Tiểu Nhược về đây!’

Một lúc sau, lão phu nhân đợi mãi mà chẳng thấy hắn phản ứng gì, bà lại tưởng “thằng con trai quý tử” của bà không muốn đi tìm con dâu về nên định dạy dỗ tiếp thì nghe thấy tiếng hắn gằn từng câu từng chữ, rồi lạnh lùng xoay người rời đi,

“ Không cần mẹ nhắc nhở, con sẽ tự đi tìm cô ấy”

Bà chỉ còn kịp nhìn theo bóng lưng hắn, rồi lảm nhảm nói theo: “ aizz, chờ chút a…’

Hắn nhất định sẽ phải tìm được cô, hỏi cho rõ ràng rốt cuộc là chuyện chết tiệt gì đang xảy ra….

Hôm đó, hắn mệt mỏi cực độ, công việc mấy ngày qua chất cao như núi, hắn rốt cục cũng giải quyết xong, đem công ty trở lại quỹ đạo bình thường. Tâm tình thoải mái, nhanh chân về nhà vừa đi vừa nghĩ đến thân hình bé nhỏ kia, hắn muốn ôm cô một cái thật chặt, hôn nhẹ cô một cái, thế nhưng khi vừa bước chân vào cửa nhà lại nhận được tin cô bỏ nhà đi.

Hắn cứ nghĩ là bọn họ chỉ trêu đùa hắn thôi, cũng không ngờ rằng khi bước vào thư phòng hắn lại thấy tờ đơn li hôn để trên bàn! Lúc này, hắn như ph