
y sao. Cô nói, cô đã buông xuôi
rồi.”
“Ừm.”
Anh kéo tay cô đặt lên ngực mình, “Bây giờ ta lại muốn hỏi cô một lần nữa.
Nếu có người chưa từng coi thường cô, một lòng chỉ muốn yêu thương cô, cưng
chiều cô. Vậy cô có thể đừng buông xuôi có được không?”
Tô Mặc dường như ngưng thở, cũng không dám nhìn thẳng vào anh. Mãi đến khi cô
sắp không thở nổi nữa, lòng cô mới nhận thấy từ lòng bàn tay mình truyền đến
tiếng tim đập, chậm rãi và trầm ổn.
“Hãy nghĩ lại những gì ta đã nói.” Mộc Sách cũng không vội vã thúc giục cô,
“Hãy suy nghĩ thật cẩn thận.”
Cô cắn môi, “Vì sao lại là tôi?”
“Cô đã nói. Vì cứu ta, cô đã nuông chiều ta như nâng niu một bồn hoa nhỏ. Ta
cũng muốn nuôi dưỡng một đóa tên là hoa Tô Mặc.”
Anh nghĩ, trên đời này sẽ không có người thứ hai có nhận thức giống như anh.
Càng hiểu biết tâm tình của Tô nhị nương yêu thương cưng chiều em gái thì anh
càng hiểu rõ. Nếu một lòng suy nghĩ cho Tô Mặc thì chỉ có thể chờ cô chuyển tâm.
Đây chính là loại sủng nịch cao nhất. Nhưng không giống Tô nhị nương ở chỗ, tình
thương mà Tô nhị nương giành cho cô là tình thâm ruột thịt, còn anh, lại là tình
yêu nam nữ.
Anh tha thiết hỏi: “Nàng có biết, ta chẳng những có học thức rộng dài, còn
rất giỏi việc đồng áng. Nhìn vườn rau và vườn trái cây của chúng ta cũng thấy,
có chỗ nào mà không vui sướng mỡ màu, màu sắc rực rỡ cơ chứ? Cho nên, nàng có
thể cho ta một cơ hội hay không, để ta có thể nuôi dưỡng đóa hoa Tô Mặc này bên
người. Ngày ngày đều được thấy nàng cười vô ưu vô lự, rực rỡ như hoa xuân, có
được không?”
Tô Mặc nhìn anh không nói. Ánh mắt cô nhẹ lướt qua chân mày của anh, nhìn sâu
vào đôi mắt trong trẻo như hồ nước của anh. Còn anh, động cũng không động, cứ
như vậy mà ngóng nhìn cô, nắm chặt mười ngón tay, làm một tư thái thành kính chờ
đợi.
Cô không khỏi nhớ đến, câu nói mới vừa rồi Hạng Nam đã nói: Tình không biết
bắt đầu từ đâu, nhất hướng mà thâm…
Nhất hướng mà thâm sao?
Qua một hồi lâu, cô nghiêm sắc nói: “Ta sẽ cân nhắc.”
————————————————————————————————————–
“Mộc Mộc, thằng nhóc đâu?” Hoa thẩm gần đây nuôi thỏ riết thành quen. Vừa qua
giấc trưa, bà liền cầm trong tay đôi hài vừa may cho Hạng Nam xong, đi tới thư
phòng hỏi.
“Tám phần là lại chịu không nổi tâm ngứa, xuống núi dụ dỗ con gái nhà lành
rồi.” Mộc Sách dương tay chỉ ra ngoài, sau đó lật một trang sách, tiếp tục đánh
bàn tính của anh.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân bối rối dồn dập bay nhanh trên sàn
nhà. Cảm thấy không thích hợp, Mộc Sách tính ra ngoài nhìn xem thế nào thì Hoa
thúc mặt cắt không còn chút máu đã vọt thẳng vào thư phòng. Vẻ mặt vô cùng hốt
hoảng thất thố, “Tiểu Mộc Tử…”
“Xảy ra chuyện gì?” Mộc Sách tiến lên ổn định thân mình của ông một hồi rồi
dìu ông ngồi xuống ghế. Lúc này mới phát hiện trong tay ông đang gắt gao ghìm
chặt một phong thư.
Hoa thúc tiếp nhận chén nước trà anh đưa cho. Sau khi uống liền mấy ngụm, vẫn
chưa hết bàng hoàng, nói như đứt hơi, “Sáng nay… ta đến hiệu thuốc bắc tìm tiểu
thư lấy dược liệu. Quản sự cửa hàng giao cho ta phong thư này…”
Mộc Sách vặn bung những ngón tay của ông để lấy lá thư ra, đọc lướt qua như
gió. Cơn tức giận trong lòng còn chưa kịp ngưng tụ, anh đã phải nhanh tay đỡ lấy
thân thể Hoa thẩm vừa nãy cũng đang ghé vào đọc thư.
Tô lão gia vượt ngàn dặm xa đến Vân Kinh. Vì muốn có quan hệ này nọ với Cửu
Vương gia đương triều, nên ông đã muốn đem Tô Mặc gả cho nghĩa tử của quản gia
trong phủ Cửu Vương gia, cũng chính là mã phu trong phủ Cửu Vương gia làm… tam
phòng (vợ lẽ thứ ba)?
Anh trấn định hỏi: “Cô nương ấy đâu?” Nếu anh nhớ không lầm thì lúc nãy cô
vừa mới ra ngoài. Trước khi đi còn nói qua là cô muốn dẫn đám tiểu nhạn ra rừng
trúc đi dạo.
“Ta ở trên đường có gặp qua nàng…” Cứ nghĩ đến chuyện cũ lại muốn tái diễn,
Hoa thúc liền vì cô mà cảm thấy không nhịn được, hấp hấp cái mũi.
“Cô ấy đọc thư chưa?”
“Rồi…”
“Cô nương ấy nói gì?” Hoa thẩm không rảnh nhìn ông gạt lệ, khẩn trương lôi
kéo ống tay áo ông, hỏi.
Ông lắc lắc tay, “Chưa có nói cái gì hết.”
Hoa thẩm nóng lòng, vừa nghe xong đã muốn đi ra ngoài. Mộc Sách nhẹ nhàng giữ
bà lại, đẩy về phía Hoa thúc, muốn bà ở lại cùng ông.
“Không có gì đâu, để tôi đi tìm cô ấy, hai người cứ ở nhà chờ đi.”
ĐÓA HOA NHỎ – CHƯƠNG 5.4Edit: Docke
Lúc Mộc Sách chạy một mạch đến nơi thì Tô Mặc đang đứng giữa rừng trúc, nhìn
từng chiếc lá trúc từ trên cao bay xuống. Đàn chim nhạn cô dẫn theo, bây giờ đã
không còn là đám tiểu nhạn nữa, đang ở trong rừng trúc tập bay. Từng con lần
lượt vỗ lông cánh bước nhanh nhanh chạy, rồi nhảy lên trên, sau đó hoặc thành
công hoặc không thành không rơi xuống đất.
Đến khi chúng luyện tập mệt cả
rồi, lập một đội hàng ngũ tìm đường trở về nhà, một bóng người hăng hái chạy lại
chỗ cô, vừa vặn bay lướt qua bọn chúng.
Tô Mặc đứng tại chỗ nhìn Mộc Sách thở phì phò, trên mặt
không dấu được vẻ lo lắng. Cô đảo mắt suy nghĩ, đại để cũng đoán ra được chuyện
gì đã xảy ra sau khi Hoa thúc về đến nhà.
“Anh nghĩ rằng tôi và anh sẽ chịu
đả kích lớn, uể oải thất