
cốp!”
Cuối cùng, âm lượng cao vút vẫn như cũ biến thành tiếng cằm bị va đập. Để cho đầy trời sao nhỏ biến mất xong, nàng phẩy bụi trên người rồi trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt hay nói đúng hơn là một thiếu niên đẹp trai khoảng 17, 18 tuổi.
“Những người cổ đại các người đều thích làm đệm thịt sao?” Muốn làm cũng được nhưng cho xin đi, không cần lúc nào cũng dùng ót tiếp cằm nàng có được hay không? Hại nàng thiếu chút nữa đã cắn vào lưỡi rồi.
Thiếu niên đẹp trai mặt đầy khiếp sợ nhìn nữ nhân đang đè lên mình: “Lại là cô sao? Sao cô lại tới nữa vậy?”
Cái gì? Hắn biết nàng? Người này quen nàng sao? Hay là hắn cũng xuyên qua thời không đến đây? Mạc Đề Đề không hiểu chuyện gì đang xảy ra, im lặng đánh giá hắn, chỉ thấy thiếu niên đẩy nàng ra, tự mình đứng lên. Chính là, trong khoảnh khắc đứng lên, khoé miệng của hắn hơi cử động, giống như là đang ẩn nhẫn cái gì đó.
“Cái bọc của ngươi lại nặng thêm rồi đấy, Mạc Đề Đề”
May mắn là thân thể hắn cũng không tệ, nếu không thì sẽ thực sự bị nàng va trúng, đè ép mà chết.
Gì cơ? Hắn thực sự biết nàng nha:
“Soái ca, người đã gặp ta lúc nào vậy?” Nàng hưng phấn đến mức tưởng nhảy lên nhưng mà vừa mới cử động lại bị sức nặng của ba lô giữ chặt trên mặt đất. Thức thời, nàng quyết định đầu tiên vẫn là nên cởi bỏ ba lô cái đã.
Hự, là nàng nhìn nhầm sao? Nàng nhìn thấy mặt của thiếu niên đẹp trai kia hình như hơi đỏ một chút thì phải? Ngay sau đó, hắn lại tiếp tục cúi đầu săm soi quần áo.
“Bảy năm trước, cô đã từng rơi trúng ta”
Bảy năm trước? Nàng bỗng nhiên chỉ vào hắn kêu lên: “A, ngươi chính là tiểu hài tử ta vừa gặp!”
Đối với nàng mà nói chính là chuyện của mấy giờ trước, chẳng lẽ… với hắn mà nói, đã bảy năm rồi sao?
“Ta không tên là tiểu hài tử, ta là Đỗ Hành”: thiếu niên đẹp trai căm giận gào thét rồi lập tức lại trừng mắt nhìn bàn tay đang vươn ra trước mặt: “Cô đang làm cái gì đấy?”
Mạc Đề Đề mắt thì mơ màng nhìn, miệng thì chảy nước miếng: “Trời ạ, ông bà ta nói con trai sau mười tám tuổi thay đổi rất nhiều đúng là cấm có sai a~”. Không thể tưởng tượng được nhóc con gầy giơ xương lúc trước sau bảy năm lại có bộ dạng tuấn mỹ đến mức này. Khuôn mặt xinh đẹp đến quá phận, kết hợp với thân hình hơi gầy yếu một chút này, thế nhưng lại mang đậm phong độ và khí chất của người trí thức:
“Ngươi thường bảo dưỡng thế nào vậy? Làn da rất đẹp nha.” Thật đáng ghen tị a~ Chẳng lẽ ở cổ đại cũng có thẩm mỹ viện?
Đỗ Hành xấu hổ xoay mặt đi: “Dừng tay, cô thật không biết xấu hổ!” Động tác của nữ nhân này cũng quá lớn mật đi.
Nàng cười hắc hắc, lờ đi chuyện ăn nói sỗ sàng của mình, vẫn còn nhiều vấn đề quan trọng hơn cần phải hỏi a~.
“Nào nào, đến đây… Đầu tiên, ngươi mau nói cho tỷ tỷ xem, các ngươi hiện tại có mỹ nam tử nổi tiếng nào không?”
Lại là vấn đề này. Hắn trầm mặc mà thâm sâu đánh giá người con gái trước mặt. Trang phục, trang sức vẫn giống hệt bảy năm trước, thậm chí trên mặt vẫn còn vết bầm tím giống như trong trí nhớ của hắn, cùng với chiếc ba lô không những không bé đi mà có vẻ càng thêm khổng lồ kia. Có phải lại nhồi nhét thêm mấy thứ kỳ quái gì đó vào trong?
“Ngươi mau nói đi, có ai là thiên hạ tài tử hoặc công tử nhà giàu không?” : Mạc Đề Đề quan tâm nhất vẫn là chuyện này. Dù sao nàng cũng đã đánh cược toàn bộ tiền bạc dành dụm nhiều năm để được gả cho một người đàn ông tốt ở cổ đại a~
Đỗ Hành quay mặt ra chỗ khác, mặt hơi hồng hồng: “Có, có bốn người”
“Tốt quá! Thế tất cả đều đẹp trai, nhà giàu, chưa lập gia đình và không có hôn ước ah?”
“Có một người…”
“Thật tốt!” Nàng nhảy cẫng lên mà hoan hô: “Ta đã biết xuyên qua lần nữa là chính xác mà.” Rồi quay mặt hỏi tiếp: “Hắn bao nhiêu tuổi rồi? thân hình cao lớn không? Khuôn mặt thế nào? Đang làm nghề gì?” Một loạt vấn đề được đưa ra tới tấp. Trên mặt nàng hiện ra một nụ cười xán lạn không gì sánh nổi.
“Người đó mười bảy tuổi…”
“Trời ạ. Thôi quên đi!” :Nàng không khỏi kêu rên. Vì sao lại nhỏ hơn nàng nhiều tuổi như vậy? Nàng cũng không có thói quen ăn cỏ non a~
Hắn ngạc nhiên nhìn Mạc Đề Đề vỗ ngực liên tục, một lát sau mới thấy nàng nhẹ nhàng ai oán: “Này tiểu đệ, không còn ai nữa sao? Ta không thể gả cho một người còn đang vị thành niên a”. Nếu mà là trong tương lai, chuyện này sẽ lên báo mất, với lại, nàng cũng không nghĩ thiếu niên đẹp trai đó sẽ để ý đến nàng.
Khuôn mặt Đỗ Hành thay đổi. Màu hồng hồng biến mất, chuyển sang màu xanh biểu thị sự tức giận, cuối cùng là khuôn mặt vô cảm: “Vậy cô muốn loại nam nhân nào?”
“Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể là trâu già gặm cỏ non. Mà ngươi có biết “trâu già gặm cỏ non” là ý gì không đấy? Để ta giải thích cho ngươi nhé”
“Không cần”, hắn lạnh lùng xoay mặt: “E rằng ngươi phải thất vọng rồi. Niên đại này cũng không có nam nhân ngươi muốn tìm” (MM:*ca dỗi rồi, dỗi rồi*mắt lấp lánh*tung bông, tung hoa*)
Gì cơ? Nghe hắn nói thì có vẻ như hắn rất hiểu nàng. Mạc Đề Đề hoang mang nhìn hắn. Liệu hắn có phải là người hiện đại đến nằm vùng ở cổ đại hay không vậy?
“Ta đã xem những quyển sách ngươi lưu lại”: Nghĩ đến những tình tiết trong tiểu th