
phía sau lưng, ánh mắt như cũ
nhìn chằm chằm vào bóng đêm ngoài cửa sổ cùng xe cộ lui tới.
Cố Hằng Văn không nói gì, Tô Dịch Thừa cũng không có mở miệng, cung kính đứng
ở phía sau ông, trên tay bị thương còn băng bó trắng xóa, ở trong bóng đêm có
chút chói mắt.
Hai người cứ như vậy đứng một lúc lâu, Cố Hằng Văn mới chậm rãi mở miệng,
nhưng mà vẫn như cũ không có xoay đầu lại, chỉ nghe ông nói: "A Thừa, ta đem con
gái giao cho con, là hy vọng con có thể thương con bé, yêu con bé, không để cho
con bé bị nửa điểm ủy khuất. Mặc dù An Nhiên một chút quan hệ máu mủ với ta cũng
không có, nhưng mà trong lòng ta, trong mắt ta con bé là con gái của ta, chính
là ruột thịt , nửa điểm không có giả dối."
Vừa nói, Cố Hằng Văn xoay đầu lại, nhìn Tô Dịch Thừa, sắc mặt nghiêm túc, ánh
mắt cũng có chút bén nhọn.
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chỉ là bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ông, không
có tránh né nửa phần.
"Mặc dù An Nhiên kết hôn cùng con quá mức xúc động, lần đầu tiên gặp mặt liền
nói chuyện kết hôn, lúc ấy ta rất tức giận, tức giận các con đối với tình cảm
đối với hôn nhân qua loa, nhưng mà nhìn cung cách của con ta thấy được, con là
người An Nhiên có thể phó thác cả đời, không có phản đối, lấy biểu hiện của con
sau này cũng chứng minh ý nghĩ của ta là chính xác, con đối xử với An Nhiên rất
tốt, yêu con bé, thương con bé, ít nhất không để cho con bé hối hận quyết định
qua loa ban đầu của mình như vậy, không có hối hận nói gả cho con. Ta cùng Tiểu
Phân đều rất vui mừng, vui mừng An Nhiên tìm được người có thể đi cùng và che
chở cho con bé cả đời." Vừa nói, Cố Hằng Văn vừa chuyển hướng, nhìn ánh mắt của
anh lại càng sắc bén hơn rất nhiều so với lúc trước, thẳng tắp đe dọa nhìn vào
ánh mắt của anh, nói: "Nhưng mà yêu con bé thương con bé không chỉ có cần con
chiếu cố ôn nhu chăm sóc, con không nên cho người khác cơ hội tới thương tổn
công kích con bé, lần trước chuyện hình ảnh cùng đoạn phim trên mạng, còn có
chuyện lần này, chúng ta đều tin tưởng con làm người xử sự, nhưng mà không thể
phủ nhận chính là, An Nhiên bởi vì con mới bị thương tổn."
"Thật xin lỗi." Tô Dịch Thừa gật đầu, đón lấy tất cả chỉ trích của ông: "Là
con không có làm tốt."
Cố Hằng Văn lớn tiếng thở dài, một lúc lâu không nói gì, chỉ quay đầu một lần
nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hồi lâu Cố Hằng Văn mới chậm rãi mở miệng: "A Thừa, cũng nên hiểu cho tâm
tình người làm cha như ta, ta biết chuyện này không thể trách con, con cũng
không muốn có chuyện phát sinh như vậy, nhưng nhìn đến con gái của mình bị
thương, khóc như thế mà không thể giúp, là người làm cha, ta không thể nào không
đau lòng, ta không cầu con bé có thể gả cho một người nhất định có thành tựu,
hoặc là người phú quý, ta chỉ mong con bé bình an qua cả đời, không có thương
tổn, vui vui vẻ vẻ bình bình an an là tốt rồi, cái tâm nguyện này cũng không quá
đáng, đúng không?" Nói xong, một lần nữa quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, ánh mắt đốt
có chút bức người.
"Ba, thật xin lỗi, là con để cho An Nhiên chịu ủy khuất." Tô Dịch Thừa bình
tĩnh nhìn lại ông cũng không có trốn tránh sai lầm cùng trách nhiệm của mình,
kiên định nhìn ông nói: "Con ở chỗ này bảo đảm với ba, lần này là một lần cuối
cùng, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy lần nữa, con sẽ bảo vệ tốt An
Nhiên, sẽ không có lần nữa làm cho cô ấy chịu nửa điểm ủy khuất."
Cố Hằng Văn cũng bình tĩnh nhìn anh hồi lâu, cuối cùng gật đầu, đưa tay vỗ vỗ
bờ vai của anh, chỉ nói: "Nhớ kỹ những lời hôm nay của con là được, bảo đảm
không cần phải nói ra ngoài, yên tâm chứng thực đến là tốt rồi." Nói xong, Cố
Hằng Văn cũng không có nói thêm cái gì nữa, trực tiếp xoay người đi tới một
phòng bên cạnh cầu thang, xác nhận An Nhiên không có chuyện gì ông mới an tâm,
thời gian đã không còn sớm, ông phải đi tới phòng của Lâm Tiểu Phân, nếu không
bà sẽ lo lắng.
Nhìn bóng lưng của ông biến mất ở phía sau cửa, Tô Dịch Thừa nhẹ giọng tự
nói: "Con sẽ ." Cái này không chỉ là hứa hẹn với ông, cũng là quyết tâm của
mình.
Lần nữa trở lại phòng bệnh An Nhiên vẫn như cũ nằm ngồi ở trên giường bệnh,
nhẹ tay vỗ nhẹ không có quy luật trên bụng tròn vủa mình. Mở cửa đi vào thấy
vậy, khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười với cô, cũng không có nhìn thấy Cố Hằng Văn,
liền hỏi: "Ba đâu?"
"Lên rồi." Tô Dịch Thừa đi về phía cô, ở mép giường ngồi xuống, vươn tay
không có bị thương ôm phía sau lưng cô.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, trở tay đưa tay nắm lấy, An Nhiên có chút khẩn
trương nhìn anh nói: "Ai nha, anh nói mẹ có thể biết hay không?" Nếu mà Lâm Tiểu
Phân biết, lại không biết sẽ lo lắng biết bao nhiêu.
Tô Dịch Thừa vỗ nhè nhẹ tay của cô: "Yên tâm đi, mẹ ở trong phòng bệnh sẽ
không biết, thím Trương nếu là đi ra ngoài nghe được cái gì, cũng sẽ cẩn thận
tránh không để cho mẹ biết đến."
Nghe vậy, An Nhiên lúc này mới có chút yên lòng gật đầu, chỉ nhẹ giọng rù rì
nói: "Vậy thì tốt."
Khẽ ngồi thẳng người dậy, đưa tay qua kéo lấy cánh tay bị thương của anh,
nhìn bàn tay bị băng bó một vòng trắng, nước mắt lại chảy ra.
Miệng