
ỉ vào cái tách rỗng ở trước mặt mình, nói: “Có thể châm thêm một tách
không?”
Lâm An Kiệt nhìn nàng một cái, gật đầu, rồi nhấn chuông gọi phục vụ.
Người bán hàng tới rất nhanh, mang nụ cười xuất hiện ở bên cạnh bọn họ , hỏi:
“Có giúp gì cho ngài.”
“Có thể châm thêm một tác không?” Lâm An Kiệt chỉ chỉ
cái tách của An Nhiên nói.
“Xin lỗi tiên sinh, cà phê ở chỗ chúng ta không có
châm thêm.” Người bán hàng cười rất chuyên nghiệp.
Lâm An Kiệt nhíu nhíu mày,
một lúc lâu, mới đối với người bán hàng kia hỏi: “Có cái gì uống thêm mà không
trả tiền?”
“Ách.” Người bán hàng sửng sốt một cái, sau đó kịp phản ứng, vẫn
tận lực duy trì nụ cười, nói: “Nước sôi là miễn phí .”
Nghe vậy, Lâm An Kiệt
đối với người phục vụ nói: “Vậy thì cho chúng ta thêm một tách nước sôi
đi.”
An Nhiên cảm thấy khóe miệng của người bán hàng kia đã co quắp rồi,
thật ra thì nàng cũng cảm thấy có chút choáng, cho xin lần này quả thật đã gặp
phải cực phẩm nam nhân rồi!
Hai người ngồi thêm một lát, cho đến khi An Nhiên
đem chén nước sôi kia uống xong, Lâm An Kiệt còn không có nói tới yêu cầu của
mình đối với người vợ tương lai. An Nhiên lấy cớ muốn vào nhà vệ sinh, để đi vào
trong tolet gọi điện thoại cầu cứu Lâm Lệ, gọi xong thì trở lại chỗ ngồi, không
đến một phút đồng hồ, Lâm Lệ điện thoại lại, An Nhiên liền trực tiếp lấy cớ nói
là công ty việc gấp, phải chạy trở về. Lâm An Kiệt gật đầu, gọi người bán hàng
ra tính tiền.
Nếu như biết kế tiếp chuyện, An Nhiên tuyệt đối sẽ không ở lại
để chờ hắn trả tiền xong mới rời đi, cô cho là anh ta hẹp hòi cũng chỉ là một
bữa cơm thôi, nhưng mà cô không nghĩ tới hắn thế nhưng từ trong bao tiền lấy ra
cái vé cà phê miễn phí đưa cho người bán hàng, cuối cùng bọn họ bữa cơm tương
thân này chỉ tốn có năm tệ cho phí phục vụ, sau đó dưới ánh mắt khinh bỉ của
nhân viên phục vụ, bọn họ rời khỏi nhà hàng
Nhưng An Nhiên lại không biết là
ở vị trí sau lưng cô, có hai người đàn ông tận mắt thấy cả quá trình tương thân
của cô, một tên có bộ dáng đào hoa vừa thấy An Nhiên rời đi liền há miệng ôm
bụng cười không dứt, hướng về phía trước người đàn ông ở đối diện hắn đang cúi
đầu xem văn kiện nói: “Ha ha, Dịch Thừa, ta có chút đồng tình vị tiểu thư
kia.”
Người nọ ngước mắt lên nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, nhưng không có
nói chuyện, sau đó vẫn tiếp tục xem văn kiện trong tay. Thật ra thì người đàn bà
kia hắn đã gặp rồi, ngày hôm qua ở trong một quán cà phê khác, hình như cô ấy
cũng đúng lúc đang tương thân. Về đến nhà An Nhiên có phần mệt mỏi, cái bụng vốn vừa rồi bị đói đến kêu vang,
bây giờ đã không còn thèm ăn nữa rồi, coi như hôm nay được mở mang kiến thức, cô
vẫn cho rằng cái gọi là cực phẩm nam nhân chỉ được bịa đặt ở trong tiểu thuyết,
thì ra tất cả đều có thực trong cuộc sống!
Vừa vào cửa, Lâm Tiểu Phân đang
ngồi xem tivi trong phòng khách, trên bàn trà bày đầy những sổ sách bà vừa mới
xem.
An Nhiên cúi đầu cứng nhắc gọi mẹ, da đầu cô có chút tê dại, gần đây mỗi
đêm đều như vậy, chắc sẽ lại bị giáo dục một phen nữa thôi.
Cố gia là một gia
đình rất bình thường, mẹ Cố – Lâm Tiểu Phân được nhận vào làm ở một xí nghiệp
quốc doanh, nên thường ngày cũng không quá bận rộn. Lúc còn trẻ Lâm Tiểu Phân là
một mỹ nhân phong tư trác tuyệt, hiện giờ tuy đã đứng tuổi nhưng bảo dưỡng rất
tốt, rõ ràng đã sáu mươi tuổi rồi nhưng nhìn qua cũng không có vẻ già mà gương
mặt còn ẩn chứa sự thanh nhã, trầm tĩnh trải qua năm tháng. Mà cha Cố – Cố Hằng
Văn là giáo sư cao trung dạy ngữ văn, có hơn ba mươi năm tuổi nghề, là giáo sư
tỉnh đặc biệt phân về, đã dạy dỗ ra rất nhiều người có tiếng tăm, bình thường
cũng được phụ huynh và học sinh kính yêu.
Thấy An Nhiên về, Lâm Tiểu Phân tắt
tivi, gật đầu với An Nhiên: “Tới đây, mẹ có chuyện hỏi con.”
An Nhiên miễn
cưỡng đi về phía bà, đặt túi xách trên bàn trà, ngồi xuống cạnh bà, xoay đi
ngoảnh lại cũng không nhìn thấy cha đâu, liền mở miệng hỏi: “Cha đâu, ngủ rồi
à?”
“Ở phòng sách soạn bài.” Lâm Tiểu Phân đưa mắt nhìn cô, khóe miệng chứa
đựng nụ cười.
An Nhiên cảm thấy tối nay mẹ có thâm ý khác, trong lòng có chút
bất an, nuốt mấy ngụm nước bọt, nói: “Mẹ, mẹ muốn hỏi gì thì trực tiếp hỏi
đi!”
“Thế nào, thằng bé đó con hài lòng không?” Lâm Tiểu Phân cũng không
quanh co lòng vòng mà trực tiếp hỏi.
“Người không tệ, nhưng con và anh ta
…chắc là không thích hợp được.” An Nhiên hết sức cố gắng nói chuyện uyển chuyển,
cô cũng không phải là một người thích nói xấu sau lưng người khác.
Nghe thế,
vẻ mặt Lâm Tiểu Phân đột nhiên trầm xuống, nói: “Cái gì là thích hợp hay không
thích hợp, người bình thường là thích hợp rồi, Nhiên Nhiên, thật ra thì chúng ta
nhìn người quan trọng nhất là nhìn nhân phẩm người ta, tiền tài hay diện mạo
cũng không quan trọng, người tốt mới là quan trọng nhất, đạo lý này con phải suy
nghĩ thật kĩ.”
“Không phải, mẹ, con, con với anh ta có thể thật sự không
thích hợp, giữa chúng con không có chuyện để nói, hơn nữa anh ta, anh ta cũng
chắc gì đã vừa ý con đâu.” An Nhiên giải thích.
“Nói linh tinh, bá