
chữ dài, gửi đi.
Thiếu gia: nhìn thấy con mồi, thuộc hạ sẽ nhanh chóng làm xong việc ngài giao phó.
Con mồi? Khóe miệng cô lộ ra một nụ cười lạnh lùng, khát máu.
Có lẽ. . . . . . Tựa như cô nghĩ, cô cũng không thương Tỏa Kiều, cô đi
theo bên cạnh hắn chỉ là thói quen, cô sẽ nhanh chóng làm xong nhiệm vụ.
Cô thật buồn chán. . . . . . Cô lắc đầu một cái, cười nhạt mấy tiếng, thế nhưng lại nghĩ tới cái vấn đề này.
Coi như cô yêu Tỏa Kiều thì như thế nào? Thiếu gia làm cho người ta khó nắm bắt, hơn nữa cá tính hai người bọn họ quá giống nhau, như vậy hai
người. . . . . . A. . . . . .
Đem CD Tỏa Kiều giao cho cô bỏ vào trong máy vi tính, cô coi lại tài liệu.
Tân Tấn —— sinh năm 1974 ở Đài Bắc, tổng giám đốc "Máy tính Tân thị ", không có ham mê bất lương. . . . . .
Tinh phiến đang ở trong tay của anh, đây là công ty anh nghiên cứu ra, theo
dự doadn ban đầu, tấm tinh phiến này có thể đem về tối thiểu hơn 100
triệu trong vòng một năm cho Máy tính Tân thị.
"Hơn 100 triệu
sao?" Cô thản nhiên nói, bọn họ lấy tấm tinh phiến này không dùng được,
nhưng bây giờ có người bỏ tiền ra, vậy thì đáng giá.
Mà cô —— đem tấm tinh phiến này vào tay thì tiền thù lao sẽ là mười triệu tiền Đài Loan. "Cô. . . . . ."
Chủ nhiệm nhân sự nói cho anh biết, hôm nay có thư ký mới đến, vốn là Tân
Tấn không để ý, nhưng khi anh nhìn mặt đối phương, anh ngẩn người.
Cô không phải là cô gái anh nhìn thấy ở quầy rượu kia sao? Mặc dù hiện tại một đầu tóc dài màu đỏ của cô được dùng dây buộc tóc buộc lên, trên mặt cũng nhu hòa hơn, mặc quần áo trên người là màu vàng nhạt, nhưng anh
xác định cô là cô gái tối hôm trước anh nhìn thấy ở quán bar.
"Tổng giám đốc, anh mạnh khỏe." Aisha nói, "Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, tôi họ Lam. . . . . . Lam Ái Toa."
"Ái Toa?" Anh lặp lại tên của cô, "Tên cô rất đặc biệt."
"Cám ơn." Cô gật đầu một cái, "Hi vọng năng lực công tác của tôi có thể làm cho anh hài lòng."
Trong tổ chức huấn luyện, cô không chỉ có công phu giết người, mà còn có các
loại kỹ năng, là bởi vì phải luân phiên làm nhiều người khác nhau.
Mà bây giờ cô đang trong vai trò một người thư ký.
Tối hôm trước cô ở trong quán bar nhìn thấy Tân Tấn, không phải là trùng
hợp mà do cô cố ý an bài, tạo ra lần gặp đầu tiên của hai người.
Cô đem tất cả mọi chuyện đều xử lý tốt, tránh phát sinh nhiều chuyện về sau.
"Tôi chờ mong." Anh ngửi được trên người cô tản mát ra một mùi hương nhàn
nhạt, mùi của hoa hồng, "Lam tiểu thư, chúng ta tối hôm trước ở bán bar
đã gặp mặt, cô có nhớ không?"
"Quán Bar?" Cô giơ tay nhấc chân
đều là đã được dạy dỗ, xem vừa ưu nhã lại vừa phong tình vạn chủng, cô
đem mấy sợi tóc đỏ trên trán rủ xuống đẩy ra sau tai, "Tổng giám đốc, có đúng như vậy không?"
"Cô quên?" Tân Tấn trong lòng có chút thất vọng, chỉ là trong nháy mắt mà thôi, "Cô mời tôi và bạn tôi hai ly rượu."
Không sai, cô chỉ làm ra sợ hãi mà thôi, cô cũng không phải không nhớ anh.
"Ah, tôi nhớ ra rồi." Ái Toa cười mị hoặc, "Khi đó tôi ngồi ở quầy rượu phải không? Tôi muốn trước khi rời đi mời hai người uống một ly."
"Thật cao hứng khi cô đã nhớ ra."
"Nếu không nhờ tổng giám đốc nhắc nhở, tôi thật đã quên!" Cô áy náy nói,
"Không nghĩ tới tôi và tổng giám đốc rất có duyên, ở trong quán bar cũng nhìn thấy nhau."
"Đúng vậy, làm cho người ta ngoài ý muốn. Ở đây thiếu thư kí đã lâu, hôm nay mới được bổ sung, lại còn là một cô gái
xinh đẹp." Tân Tấn thật lòng nói.
"Tổng giám đốc anh quá khen, Đài Loan này có rất nhiều cô gái xinh đẹp."
Cô biết mình có dáng dấp không tệ, nhưng cô không nghĩ tới mình có thể đẹp như tiên.
"Có rất nhiều." Anh gật đầu, "Cô ngày đầu tiên đi làm, nên thả lỏng, đừng
làm cho thần kinh căng thẳng." Nhìn cô đề phòng anh như vậy, anh khó
chịu.
Đề phòng? Từ hình dung thật buồn cười, anh sẽ không ăn cô,
cô làm sao lại đề phòng anh như vậy? Cho nên cô ấy chỉ khẩn trương mà
thôi.
"Được."
"Ngồi đi!" Anh chỉ xuống ghế salon, ý bảo cô ngồi."Cô ngày đầu tiên đi làm, chúng ta "Tâm sự một chút".
"Tâm sự một chút?" Lông mày Ái Toa nhíu lại, cô không hiểu tổng giám đốc và thư kí thì nói cái gì.
Lúc trước cô cũng làm như vậy, diễn qua rất nhiều người, ông chủ và thư ký
"Tâm sự một chút", tựa hồ có "Ý đồ bất chính", chẳng lẽ anh cũng vậy
sao? Anh muốn chiếm tiện nghi của cô sao?
Chỉ là. . . . . . Nhìn
vẻ mặt anh không giống, lúc trước ông chủ nhìn thấy cô, tựa như thấy một con cừu non, nước miếng muốn chảy ra.
"Đúng vậy, làm quen lẫn nhau rất tốt."
"Được." Nếu anh muốn nói chuyện, cô sẽ theo anh nói vài câu, "Xin mời tổng giám đốc nước trước, xem chủ đề tán gẫu là cái gì."
"Chủ đề tán gẫu là tại sao cô đi quán bar, cô thấy như thế nào?" Anh tháo mắt kính xuống, vuốt vuốt mi tâm.
Nhìn ra được anh mệt mõi, từ trước tới giờ cô đều rất hiểu lòng người, "Tổng giám đốc, tôi học qua phương pháp mát xa, nếu như anh không chê, tôi có thể giúp anh."
"Mát xa sao?" Xem ra anh có một cô thư ký rất tốt.
"Đúng vậy, tôi có thể giúp cho anh."
"Làm phiền cô, chỉ là không có tiền lương." Tân Tấn đùa giỡn nói.
"Dĩ nhiên,