
n nói cho anh biết, cô yêu anh? Tân Tấn vẫn luôn mong đợi.
Trừ phi chính miệng Ái Toa nói không thương anh, nếu không cả đời anh sẽ không quên!
"Cám ơn anh đem tinh phiến đưa cho em, vì báo đáp ân đức của anh, em liền
nói cho anh biết một bí mật." Cô muốn làm cho anh quên cô, "Em không thể yêu bất luận kẻ nào, vì nhiệm vụ, em không chỉ có thân thể, thậm chí là mạng sống của em, em cũng có thể cho, chỉ cần thân thể của em còn có
giá trị lợi dụng, em nguyện ý vì người mở ra hai chân, mà anh là người
may mắn có được thân thể em, em mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này."
"Cô hạ tiện!" Tân Tấn tức giận xoay người, dùng sức tát Ái Toa một cái, "Cô lấy tinh phiến không phải vì tiền sao? Tốt! Tôi cho cô, cô cả đời đều
dính chặt lấy tôi, tôi muốn cô tùy thời đều có thể mở hai chân cho tôi!" Là cô muốn như vậy, anh không ngừng ngại tổn thương cô.
"Đúng
vậy, tôi hạ tiện. . . . . . Tân tiên sinh, tôi khi nào nói tôi cao
thượng?" Cô nói giễu cợt, "Một đồng tiền sẽ không vang, chủ yếu là anh
muốn tôi, tôi mới có thể làm như vậy, không phải sao? Chỉ là, tiền của
anh tôi không thu."
"Tại sao?"
"Tôi là người phụ nữ của chủ nhân, anh phải biết, tôi chỉ thần phục hắn mà thôi."
"Ha ha. . . . . ." Anh cười mấy tiếng rồi rời đi.
Sau khi Tân Tấn đi, hai chân cô khống chế không được, dựa lưng vào tường rồi từ từ ngồi xuống.
Nhìn tấm tinh phiến trong tay, Ái Toa nghẹn ngào.
Cô làm tổn thương anh sao?
Cô làm tổn thương người đàn ông cô yêu nhất!
Cô lần đầu tiên cảm thấy yêu một người là hạnh phúc, nhưng thời gian lại ngắn như vậy.
"Ô ô. . . . . ." Ái Toa ngồi đó, đôi tay vây quanh lấy bắp chân không ngừng khóc thút thít.
Anh Đào nghe được tiếng khóc bi thương của cô, nó từ trong phòng khách chạy ra, vùi ở bên chân của cô ô ô nói.
Cô rất muốn khóc thật to, nhưng cô làm không được.
Lãnh khốc vô tình, họ đã giáo dục cho cô phải chọn dấu tâm tình của mình.
Cô rất buồn. . . . . . Thật rất buồn, cô chưa bao giờ oán bản thân mình,
hận bản thân mình. . . . . . Tại sao cô lại là sát thủ, chỉ cần là nhiệm vụ thiếu gia giao phó, cô nhất định phải hoàn thành?
Cô thật sự
thương tổn anh. . . . . . Thương tổn anh làm cho tim cô cũng tan nát. . . . . . Thay vì thống khổ, cô hi vọng Tỏa Kiều không nên đem tổng bộ về
Đài Loan, cô không muốn về lại đây. . . . . .
Cô có thể vì Tân Tấn làm được những gì? Cô yêu người đàn ông đó.
Ngẩng đầu lên nhìn gian thư phòng này. Bình thường ở chỗ này, cô luôn ngồi ở
bên cạnh anh, anh nói chuyện phiếm, nói chuyện công việc. . . . . .
Nhưng bây giờ đều như vậy sẽ không còn nữa?
Đứng lên, cô đem tấm
tinh phiến đặt lên bàn sách của anh, cô làm thương tổn anh. . . . . . Cô không muốn phản bội anh thêm lần nữa!
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ Tỏa Kiều giao hậu quả cô gánh lấy sẽ rất lớn, vậy thì do cô tự gánh lấy đi!
Cô đi ra khỏi thư phòng, nhìn quanh phòng một lần cuối ——
Cô không có cơ hội trở lại nữa. . . . . . Dù sao chưa hoàn thành nhiệm vụ, cô đối với tổ chức là người vô tích sự.
Lời nói của cô nói với anh sẽ làm cho anh chết tâm, làm cho anh quên cô đi?
Cũng tốt! Tránh cho anh thương tâm. . . . . . Cô và anh coi như là không
quen biết nhau đi, anh là một người đàn ông tốt, anh không thích hợp với cô. . . . . . Anh thích hợp với một cô gái tốt, tối thiểu sẽ không là
một người đôi tay dính đầy máu như cô.
"Anh đào, mi ngoan ngoãn ở chỗ này. . . . . . Nếu như ta không chết, ta sẽ quay trở về đón mi. . . . . ." "Thiếu gia, Ái Toa trở lại." Vịnh Lam cung kính nói với Tỏa Kiều.
"Trở về chưa?"
Tỏa Kiều hai chân bắt chéo ngồi trên ghế sa lon, toàn thân anh mặc quần áo màu đen, cả người trong cực kì lười biếng.
Anh đem tạp chí thương nghiệp cầm trong tay thuận tay đặt lên bàn, "Gọi cô
ấy vào." Hắn bưng lên ly rượu trên bàn khẽ nhấp ngụm rượu.
"Được." Vịnh Lam lui xuống, đi theo sau cô là Ái Toa.
"Vất vả cho cô rồi." Tỏa Kiều cười nhạt, "Đem tinh phiến giao cho ta, cô có
thể nghĩ ngơi." Ánh mắt sắc bén của anh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của
Ái Toa, "Thế nào?"
"Thiếu gia, tôi không có lấy được tinh phiến." Cô trầm giọng nói. "Nhiệm vụ anh giao phó, thuộc hạ chưa hoàn thành."
Ngắn ngủn một câu nói, làm cho không khí cả phòng khách tất cả đều đóng băng, Vịnh Lam kinh hô, vội vàng lui ra.
"Chưa?" Hắn nhíu mày, "Này không giống tác phong của cô, cô chưa từng thất thủ."
"Đúng vậy." Ái Toa gật đầu, "Thật sự của tôi không có lấy tinh phiến."
"Ái Toa. . . . . ." Tỏa Kiều đứng lên, tay của hắn giữ chặt cằm của cô, "Cô là một tay tôi huấn luyện, là cánh tay đắc lực của tôi, chỉ một tấm
tinh phiến, tôi không nghĩ là cô không có cách thu vào, tôi muốn biết
nguyên nhân."
Chỉ cần cô nói ra nguyên nhân thuyết phục anh, có lẽ anh sẽ tha thứ cho cô, dù sao cô cũng là cánh tay đắc lực của anh.
Ái Toa cắn chặt môi dưới, mặt của cô vốn rất trắng, bây giờ càng thêm trắng bệch.
"Thật xin lỗi."
"Cô nên biết nếu thất bại, không có cơ hội trở lại lần nữa."
"Đúng vậy." Cô gật đầu, nếu thất bại cô không có tư cách ở trong tổ chức.
"Nguyên nhân." Hắn muốn biết nguyên nhân, "Nói cho ta biết!