
không, cô ở chổ thiếu gia huấn luyện thành sát thủ cao cấp nhất, cô chưa làm gì sai! Ái Toa không ngừng nói với chính mình.
"Đừng cắn nữa!" Nhìn thấy cô cắn môi mình đến chảy máu, anh thấy đau lòng.
Tay của anh chạm vào môi cô, cô đang suy nghĩ sâu xa, theo phản xạ cô cắn ngón tay anh.
Hoàn toàn xuất phát từ phản xạ tự nhiên, Ái Toa nghe Tân Tấn kêu đau, mới phát giác mình làm ra chuyện gì.
"Thật xin lỗi!" Cô lần đầu tiên bối rối như vậy, Ái Toa vội vàng lấy khăn
giấy trong túi ra, lau máu trên tay anh, "Tôi không phải cố ý."
"Oh. . . . . ." Tân Tấn nhíu chặt lông mày, anh hoàn toàn không ngờ tới cử
động của cô, "Cô nếu như là cố ý, tôi nghĩ tôi sẽ không còn gặp lại ngón tay của mình." Anh miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
"Tôi có thể làm gì để bồi thuờng cho anh?" Cô không phải cố ý, đây chỉ là phản xạ trong tổ chức huấn luyện ra.
"Bồi thường?" Ách. . . . . . Cắn rất sâu, rất may là máu đã không còn chảy, "Cô làm cái gì để bồi thường cho tôi?"
"Này. . . . . ." Ái Toa cúi đầu, trên mặt là áy náy.
"Cô rất phiền não?"
"Có một chút." Cô gật đầu. Làm thương tổn Tân Tấn, cô rất lo lắng, so với việc cô giết người, cô càng thống khổ hơn.
Nếu cô có định lực chưa đủ, không cách nào phòng vệ mình, có lẽ. . . . . .
Cô sẽ từng bước từng bước nhảy vào nơi vạn kiếp bất phục.
Không được, cô không thể phản bội thiếu gia! Cô phải mau hoàn thành nhiệm vụ thiếu gia giao.
"Được rồi, coi như tôi chịu thiệt một chút, cô chỉ cần đồng ý yêu cầu của tôi là được." Anh cười, hoàn toàn không để ý ngón tay bị thương, "Như vậy
cô sẽ không thua thiệt, dù sao ngón tay của tôi thiếu chút nữa đứt ra
luôn!"
"Tốt, tôi đồng ý." Ái Toa gật đầu, trong nháy mắt, cô do dự nhìn Tân Tấn.
"Yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện gì với cô đâu."
"Ừ. . . . . ."
"Cám ơn tổng giám đốc đưa tôi về nhà, nhà tôi ở trên lầu." Ái Toa chỉ tòa Cao ốc trước mặt.
"Nơi này hoàn cảnh rất tốt, đây là khu dân cư cao cấp." Theo như anh biết, giá phòng ở đây rất đắt.
"Phải không, tôi chỉ là mướn phòng, dù sao tiền lương cũng rất ít?"
"Nếu như mướn phòng giá cả cũng rất cao mới đúng! Cô đủ tiền trả sao?"
"Ý của tổng giám đốc là. . . . . . Anh giúp tôi trả sao?" Ái Toa hỏi dò.
Đi làm hơn một tháng, cô có thể nhìn ra Tân Tấn thích cô, chỉ là không
biết đến trình độ nào mà thôi, cô có thể lợi dụng anh ở điểm này.
"Không!" Tân Tấn lắc đầu, "Ái Toa, tôi biết cô cũng sẽ không đồng ý."
"Tổng giám đốc, anh nói đúng rồi."
"Đã như vậy, cần gì phải hỏi?"
"Chỉ là tò mò thôi, tổng giám đốc, vậy tôi đi vào trước." Cô phất phất tay với tân tấn.
"Đợi chút. . . . . ."
"Chuyện gì?" Cô xoay người lại.
"Cô còn nhớ rõ, cô ở trong phòng ăn đã đồng ý gì với tôi không? Bây giờ tôi đồi thường."
"Nhanh như vậy, được rồi! Tổng giám đốc mời nói!" Cô chờ Tân Tấn mở miệng.
Ai ngờ đợi nửa buổi, Tân Tấn cũng không có mở miệng, chỉ là đứng ở bên cạnh cô.
"Anh. . . . . . Làm cái gì?" Nhìn anh cúi đầu, cô thật luống cuống.
Trái tim của cô bắt đầu nhảy lên kịch liệt, nhìn gương mặt anh từ từ phóng đại. . . . . .
"Tôi muốn cô." Anh hôn môi cô, nếm mùi vị son môi của cô.
Không muốn mình hù dọa cô, anh thả chậm động tác của mình, tay nâng đầu cô, lưỡi thâm nhập vào trong miệng cô.
"Ưmh. . . . . ." Ái Toa phát ra một tiếng ưm, hôn môi cô cực kỳ xa lạ , thiếu gia chưa bao giờ hôn qua cô.
Có lẽ, điều này đại biểu là một loại cấm kị.
Nếu Tỏa Kiều hôn cô, liền đại biểu hắn yêu cô, nhưng. . . . . . Thiếu gia của cô sẽ không yêu bất cứ ai, hắn chỉ yêu chính mình.
Không khí trong buồng phổi của cô đã hết, cô liều mạng hô hấp, nhưng động tác lại vụng về.
Cho đến khi anh buông cô ra, Ái Toa mới phản ứng làm cho anh cảm thấy kinh ngạc.
Cô xinh đẹp như vậy, nếu " hôn môi" thì cô sẽ không phải là lần đầu tiên, nhưng phản ứng của cô lại ngoài dự đoán của anh.
Cô cơ hồ cả người cứng lại, giống như pho tương búp bê, ngơ ngác nhìn anh.
"Anh ——"
"Anh ——" lỗ tai của cô nóng quá, mặt nóng quá, môi bị anh hôn có cảm giác sưng lên.
"Mặt của cô đỏ." Cô như vậy rất bất đồng với bình thường, nhìn ra được cô rất hốt hoảng.
Tay của anh vuốt ve mặt của cô, "Cô tựa hồ rất hốt hoảng."
"Không, tôi không có." Ái Toa mạnh miệng nói, "Cái này thì có cái gì hốt hoảng, mọi người đều là người lớn không phải sao?" Co làm ra biểu tình rất lõi đời, nhưng lại thất bại.
"Cô nói không sai, mọi người đều là
người lớn, có thể theo đuổi thứ mình muốn." Anh lần nữa hôn lên má của
cô, "Mà cô chính là thứ tôi muốn."
Câu nói của anh làm chấn động cô, linh hồn của cô.
Tân Tấn nói —— anh muốn cô sao? Anh thật sự muốn cô sao? Từ lúc anh ôm cô
vào công ty, trong lòng cô liền bắt đầu có một chút ấm áp.
Nhìn
anh ngồi lên xe, nội tâm Ái Toa kích động, cho tới bây giờ chưa có ai
"muốn" cô, cô không biết "ấm áp" là cái gì, nhưng. . . . . . Anh cho cô
rồi.
Cô đi vào phòng, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhẹ giọng khóc sụt sùi.
Chớ yêu cô. . . . . . Cô không phải là một người phụ nữ đáng để yêu, mặc dù Ái Toa muốn dò xét Tân Tấn thích cô tới cở nào, nhưng hiện tại cô hối
hận rồi.
Anh yêu cô, không còn gì để bàn cải, đó l