XtGem Forum catalog
Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323585

Bình chọn: 8.5.00/10/358 lượt.

uột của nó đùa chết.

Ly Du Dao cười nhạt trước hành vi bảo vệ

thái quá của Bạch Nham, con của nàng sao không cho nàng đụng vào?! Thật sự là

buồn cười.

Sau này Ly Du Dao mới dần hiểu được vì sao dì

Thúy nói mẹ nàng chỉ khi mới sinh nàng ra vừa mới bắt đầu tò mò, sau này lại

không quan tâm nàng. Bởi vì một quả trứng dù có nhìn ngang nhìn dọc, nhìn chằm

chằm một khắc không dời, nó cũng sẽ không nở ra hoa. Không đến nửa tháng, Ly Du

Dao đã không

còn thích nhìn nó nữa.

Nhưng Bạch Nham lại hoàn toàn

không giống vậy, hắn thật sự là vui mừng đến điên rồi, nhất định phải tự mình

chăm sóc con, chờ nó phá trứng. Dù có công việc của Đông Hải cần xử lý, cũng

nhất định phải để con ở trong tầm mắt. Điều này làm cho Ly Du Dao rất không vui, đây là có con

không cần nàng nữa sao? Lúc trước thì đi theo nàng không rời một tấc, nay đi

đâu cũng phải ôm con của hắn theo. Hơn nữa, ai dám xác định quả trứng này là

long tử? Nhỡ là long nữ thì sao? Không đúng! Vì sao lại là rồng? Nên là Huyền

Điểu mới đúng!

Ly Du Dao nghĩ vậy cũng bắt đầu

giống Bạch Nham thích ở cạnh con mình. Nàng mới ba năm đã sinh trứng vậy có

phải chứng tỏ nó là Huyền Điểu mà không phải rồng hay không? Chỉ cần vỏ trứng

còn chưa phá thì không ai xác định được. Nhỡ đứa bé ngày ngày ở bên Bạch Nham,

lại giống hắn nhiều hơn thì sao, người mẹ như nàng chẳng phải chịu thiệt sao?

Đặc biệt là Bạch Tiêu Thừa thường trở về Đông Hải, nói liên miên cằn nhằn với “cháu” của hắn rất nhiều

điều “Vô nghĩa”, ví dụ như bởi vì Bạch Nham và Ly Du Dao đều từng tiến vào cảnh

giới hỗn độn, cho nên đứa bé này hẳn sẽ là long tử có thể tu thành Ứng Long sớm

nhất trong long tộc vân vân. Ly Du Dao mỗi lần nghe được trong lòng đều không thoải mái,

dựa vào cái gì mà con nàng lại là rồng?!

Vì thế, Ly Du Dao ngầm mâu thuẫn với Bạch Nham, mỗi đêm đều

muốn ôm trứng trong lòng mình ngủ, không chịu cho Bạch Nham chạm vào.

Bạch Nham sao lại không biết

trong lòng nàng nghĩ cái gì, chỉ đành phải trấn an nói:“Cho dù là rồng hay là

Huyền Điểu không phải đều là con của chúng ta sao? Không cần so đo đâu? Dù nó

là gì đi nữa, ta cũng vẫn sẽ yêu thương nó.”

Ban đầu lời này của Bạch Nham

khiến Du Dao tạm

thời dễ chịu, nhưng chờ đến ngày trứng nở thật, nàng lại thét chói tai suýt

chút nữa quăng ngã con mình, may mắn có Bạch Nham lanh tay lẹ mắt bảo vệ.

“Đây...... Đây...... Đây......

Đây không phải con của ta!!!” Tiếng gào của Du Dao gần như toàn bộ Đông Hải đều

nghe thấy được.

Bạch Nham nâng trong tay thằng

nhóc vừa mới phá trứng, trong lòng cười đến nở hoa nhưng ngoài vẫn còn phải bận

tâm đến Du Dao cho nên cố gắng làm ra vẻ khó xử, nói:“Sao lại không phải con

nàng? Nàng ngày ngày đêm đêm ôm con trong ngực, con cũng chưa từng rời khỏi tầm

mắt của nàng, sao giờ nàng lại không nhận con?”

“Đây, đây...... nó sao có thể

là con ta?!” Ly Du Dao tức giận nói,“Sừng rồng, vuốt rồng, vảy rồng, đuôi

rồng!! Từ đầu tới đuôi rõ ràng là một con rồng!! Nửa cọng lông chim cũng không

có! Có chỗ nào giống ta?!”

Bạch Nham nhìn thằng nhóc mới

nửa mở mắt trong tay, nhịn cười, nói:“Nó màu vàng.”

Du Dao giận không thể át:“Lúc chàng

sinh ra là màu gì?”

“Màu đen.”

“Bạch Tiêu Thừa?”

“Màu xanh.”

“Bạch Doanh Chi?”

“Màu bạc.”

“Long vương?”

“...... Màu vàng.”

“Nó thà rằng giống ông nội nó

cũng không chịu giống người mẹ ruột này nửa phần!! Nó sao có thể là con ta?!”

Ly Du Dao đuổi

Bạch Nham và con rồng vàng nhỏ ra khỏi cửa, một mình ở trong phòng tức giận. Vì

sao nàng ngày ngày ngóng trông con nàng giống nàng một ít, lại vẫn sinh ra một

con rồng nhỏ? Nàng tức giận, nàng làm mẹ, ngay cả con là long tử hay là long nữ

cũng không phân biệt được!

Ly Du Dao tức giận cuốn gói trở về núi Bình

Đỉnh, không để ý tới Bạch Nham, đứa bé cũng không cần.

Trở lại núi Bình Đỉnh, Huyền Nữ

còn đang bế quan, Du Dao liền

đến sơn cốc nhỏ của dì Thúy, ở trước mặt dì Thúy phát giận, làm mình làm mẩy,

quấy nhiễu đến mức dì Thúy không biết làm thể nào, cuối cùng chỉ có thể dùng

một phỏng đoán lung tung lấy lệ với Ly Du Dao.

“Đứa bé kia là rồng mà không

phải Huyền Điểu chỉ sợ là vì con sinh nó ở Đông Hải, chờ nó phá trứng ở Đông

Hải.” Dì Thúy nói,“Cần hoàn cảnh cho phép, mới làm cho nó thành hình rồng.”

“Dì Thúy, ý của người là, nếu

sinh nó, nuôi nó ở núi

Bình Đỉnh, nó sẽ là Huyền Điểu?”

Dì Thúy hơi hơi gật đầu. Thật

ra bà làm sao mà biết được, dù là nguyên nhân gì, con của nàng cũng đã là rồng,

chẳng lẽ thật sự không nhận nó sao? Mau chóng khuyên Ly Du Dao trở về mới chuyện cần làm.

“Du Dao , trở về đi, dù sao

cũng là con con, chẳng lẽ con không có chút luyến tiếc nào sao?”

Ly Du Dao im lặng , lại ngồi ở trong viện

của dì Thúy nửa ngày mới chịu đi. Nhưng cơn giận của nàng còn chưa tan hết, không

muốn về Đông Hải, cũng không muốn gặp Bạch Nham, chỉ một mình trở về phủ Huyền

Thanh.

Ly Du Dao có thể ném cha con Bạch Nham

một mình chạy về núi Bình Đỉnh, nhưng Bạch Nham lại luyến tiếc nàng, cũng không

quan tâm đến sự phản đối của Long vương, mang theo rồng con còn chưa mở hết mắt