
uôn khoác cái vẻ ngoài lương thiện, cậu cứ nhìn Mai Oánh Oánh vừa rồi thì biết, mới chỉ phàn nàn một câu, đã bị bạo cúc ê ẩm, đau đớn chẳng khác gì ngồi lên núi đao á “
Sự thực chứng minh, Diệp Khinh Chu nói những xong những lời đầy tâm huyết như thế, chẳng những Âu Dương không bị tẩy não, ngược lại trong mắt càng toát ra vẻ sùng kính : “Khinh Chu à, anh trai của cậu thật lưu manh nha. Sao lại lưu manh như thế. Bề ngoài nhã nhặn trong bụng xấu xa. Thật lưu manh nha.”
“Người như thế thì tốt đẹp gì chứ ???”Rốt cuộc Diệp Khinh Chu không kiềm nổi, đập mạnh bàn đứng dậy hét tướng lên.
Âu Dương tròn mắt nhìn vẻ kích động của nàng, hơi nheo mắt lại với vẻ suy nghĩ : “Sao cậu phải kích động thế ? Chẳng nhẽ cậu có bệnh “yêu nhất anh mình”?”
“Gì chứ ?”Diệp Khinh Chu sững sờ, quay đầu nhìn chung quanh, những nhân viên khác trong phòng đều ngẩng đầu nhìn nàng, nàng vội vàng cười ngây ngô rồi ngồi xuống, cố vặn nhỏ âm thanh vội vàng giải thích : “Làm gì có…”Trời ạ, có cho nàng trăm cái mật gấu, nàng cũng không dám tơ tưởng tới Kiều ác ma á ! Hơn nữa, bọn họ cũng không phải anh em thật sự, chứ sao nữa, coi như về mặt pháp luật, nàng đã tới thành phố S này theo cha nàng, đã chuyển hộ khẩu, quan hệ hoàn toàn cắt đứt giống như người qua đường bình thường. Nhớ tới đây, trong cơ thể nhỏ bé của Diệp Khinh Chu đột nhiên phát ra một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.
Nàng và Kiều Lạc là hai người hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ nào á !
Nàng quay đầu lại, muốn đem cái thông tin đầy kích động này nói cho Âu Dương, đã thấy nàng ta ngoảnh mặt sang một phía nhìn gì đó “Có chuyện gì vậy ?”Đang nói đã thấy Lệ Na cúi gầm mặt đi ra từ văn phòng tổng giám đốc, có vẻ như tinh thần vô cùng sa sút.
Âu Dương ngoảnh mặt lại chép chép miệng : “Thấy chưa thấy chưa, Ôn tổng giám đốc là người hòa nhã như vậy, mà cũng có lúc phải phát giận. Anh trai của cậu tốt thế, cậu còn không biết sướng cái thân.”Nói xong quay người đi rót nước.
Diệp Khinh Chu muốn giải thích mà càng giải thích lại càng rối, chẳng lẽ nàng phải vì có một người anh trai như Kiều Lạc thế là thỏa mãn rồi sao ? Chẳng lẽ cái này chính là phúc khí của nàng sao ?
Nàng lắc lắc đầu, quay lại nhìn Lệ Na vẻ mặt thẫn thờ ngồi trên ghế, xem ra Ôn tổng giám đốc cũng không đúng như nàng đã từng nghĩ, người hòa nhã tốt bụng cũng chia thành nhiều loại, giống như Ôn Nhược Hà, tuy bình thường hòa nhã, nhưng cũng không có nghĩa là mặc cho người ta bắt nạt, huống hồ ngồi trên cái vị trí Tổng giám đốc, vẫn phải có chút uy nghiêm, hòa nhã là tính tình của anh ấy, nhưng không phải là tính cách của anh ấy.
Riêng nàng, phỏng chừng cả tính cách cũng là một quả hồng mềm.
Âu Dương lập tức kháng nghị : “Cậu có tính cách sao ? Sao mình chả thấy gì thế ?”
Diệp Khinh Chu vặn xoắn tay, kỳ thật nàng cũng có tính cách, có điều bị Kiều ác ma chèn ép quá lâu, chẳng có lấy chút tự chủ, bây giờ mình và Kiều Lạc căn bản chẳng còn chút quan hệ, tại sao mình vẫn bị anh ta bắt nạt, vì sao vẫn để anh ta ép sống chung, bây giờ, bây giờ mình là người tự do mà !
Có điều bây giờ nàng hùng hùng hổ hổ như thế, nhưng nó cũng chỉ nằm trong suy nghĩ, ngay lúc vừa bước chân về nhà nhìn thấy Kiều Lạc thì, nó đã lập tức lẹp xép như một quả bóng xì hơi.
Trong lúc ăn cơm tối, mặt đối mặt, Diệp Khinh Chu cầm đôi đũa gẩy từng hạt cơm, khêu từng chút một bỏ vào miệng, cố gắng nhai đủ hai mươi bốn lần, rồi mới nuốt xuống, đây là thói quen ăn uống tốt cho sức khỏe.
Không khí lâm vào im lặng.
Ngài Lỗ Tấn có nói, không bạo phát trong không khí trầm mặc, tất sẽ đau khổ trong biến thái, Diệp Khinh Chu rất sợ biến thái, vì vậy lí nhí hỏi một câu : “Hiện tại Mai Oánh Oánh thế nào rồi ạ ?”
Kiều Lạc gắp một miếng thức ăn, đút vào miệng, nhai, nuốt, sau đó mới nói : “Cô rất quan tâm tới cô ta sao ?”
“….. “Diệp Khinh Chu không nói gì, quan tâm tới nữ vương sao ? Mơ tưởng Kiều ác ma sao ? Nàng không muốn sống chắc …..
“Nghe nói hồi xưa các cô là bạn học ?”Kiều Lạc nói một cách thản nhiên : “Cô ta là người như thế nào ?”
“Khụ…”Diệp Khinh Chu cố nuốt miếng cơm xuống : “Thật ra cũng là người khá tốt, có điều cô ấy cũng chẳng thích em mấy, chắc do em làm sai cái gì đó…”
Nàng đang nói, Kiều Lạc đã dằn mạnh cái đũa xuống bàn, hừ một tiếng : “Diệp Khinh Chu, cô đúng là hết thuốc chữa.”
“Sao ạ ?”Diệp Khinh Chu chết sững, nàng đã làm sao chứ ?
Kiều Lạc đứng bật dậy : “Cô ta muốn đánh cô, chửi cô, mắng cô, sao cô không chịu hoàn thủ ?”
Không ngờ là anh nói tới chuyện này, sau ngày hôm đó lúc quay về từ bệnh viện, Kiều Lạc không nói với nàng một câu, chẳng lẽ đúng là giận dỗi thật ? ! Nàng đắc tội Kiều đại gia ! Diệp Khinh Chu sợ tới mức phải vội vàng giải thích : “Cái đó, cái đó, không phải cô ta cũng đã đánh đâu, hơn nữa, sau khi mắng em xong cũng rất bực bội, vì thế … vì thế…”
“Vì thế không cần mắng lại sao ?”Kiều Lạc khoanh tay trước ngực, liếc nàng một cái.
Diệp Khinh Chu gật gật đầu : “Sao phải mắng lại chứ ạ ?”
“Cô có chút tự tôn nào không hả ?”Kiều Lạc tức giận thốt lên, anh hơi ưỡn ngực lên, Diệp Khinh Chu cũng ngẩng đầu lên nhì