Old school Swatch Watches
Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323871

Bình chọn: 8.00/10/387 lượt.

nhếch lên, móng cắt cụt, áo sơ mi kẻ ô, đồng hồ mạ vàng và… viết bằng tay trái.

Hai tay Diệp Khinh Chu nắm chặt lại run run giấu dưới ga giường, nàng đột nhiên cảm thấy, tự nhiên thuốc tê bay sạch từ lúc nào ? Nhất định là Âu Dương không nhét đủ tiền lì xì cho y tá gây mê.

Vốn Âu Dương tưởng rằng sau khi Diệp Khinh Chu gặp phải vị bác sĩ chính quản lý sự sinh tử của mình, nhất định nàng sẽ xin lỗi lia lịa, sau đó điên cuồng nhét phong bì, ai ngờ nàng ta lại ngẩn ra, sắc mặt trắng bệnh.”Này…”Nàng thò tay ra chọc nhẹ Diệp Khinh Chu một cái.

“Gì ?”Diệp Khinh Chu tỉnh lại, tranh thủ thời gian cúi gằm mặt xuống, con mắt hơi đảo liếc qua về phía Kiều Lạc, anh vẫn chăm chú viết cái gì đó, chẳng lẽ … trước mắt Diệp Khinh Chu mặt trời như chói rạng, chắc mình đúng là con gái lớn lên thay đổi không ai nhận ra, Kiều ác ma kia không nhận ra nàng. Nghĩ vậy, khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên thành một nụ cười ngây ngô.

“Khụ.”Kiều Lạc đang đứng ở cuối giường ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khinh Chu đang chúi đầu vào ngực, trong thanh âm bao hàm sự vui vẻ : “Thứ nhất, mặt cô vẫn không thay đổi, thứ hai… “Anh giơ tờ phiếu trong tay lên : “Trên cái này có tên của cô, Diệp Khinh Chu.”

“….”Diệp Khinh Chu ngẩng đầu, khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ năm nay nàng cần mua thêm một loại bảo hiểm nhân thân nữa sao, cái bản sự đọc được suy nghĩ của người khác của người này vẫn vô địch như trước đây sao.

“Hai người biết nhau sao ?”Âu Dương đột nhiên hiểu ra.

“Không, không biết….”Diệp Khinh Chu vội vàng xua tay, nếu có thể, nàng tình nguyện chấp nhận rằng mình không phải là người để chứng minh, nàng và Kiều Lạc thuộc hai chủng tộc khác nhau, hoàn toàn không có khả năng quen biết nhau.

Có điều Diệp Khinh Chu muốn phủ nhận quan hệ, nhưng không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như vậy, Kiều Lạc nhấc tay lên đẩy nhẹ gọng kính, đáp : “Tôi là anh trai của cô ấy.”

“Sao sao sao ?”Âu Dương chớp mắt lia lại, chỉ tay vào biển tiên đeo trên ngực trái của Kiều Lạc : “Không phải anh họ Kiều sao ?”

Diệp Khinh Chu biết sự tình đã phát triển tới mức không thể vãn hồi lại được, tinh thần suy sụp, nhân sinh mười việc thì có tới tám chín việc không như ý, trời không thể không có phong vân, người cũng tránh không nổi họa phúc.

“Anh ấy đúng là anh trai của mình.”

Một kẻ họ Diệp, một kẻ họ Kiều, nhưng đúng là anh em, thật đúng là mừng phát khóc.

Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi Diệp Khinh Chu được mười tuổi đã theo mẹ tới nhà họ Kiều, lúc đó đột nhiên nàng lại có thêm một người anh trai lớn hơn mình hai tuổi, bắt đầu từ giờ phút đó, vở kịch cô bé lọ lem thời hiện đại bắt đầu trình diễn, có mẹ ruột ân cần, có bố dượng thiện lương, có điều lại thừa ra một vị anh kế…

“Oa… Cậu có anh trai sao !”Âu Dương vô cùng kích động khẽ cảm khái : “Lúc mình còn nhỏ cũng thực hy vọng có được một người anh trai, mỗi lúc mình đánh nhau sẽ giúp mình ra mặt. Giúp mình đánh sạch đám tiểu hài tử xung quanh, làm lão nương ta trở thành một vị bá vương .. ha ha ha..”

“…”Diệp Khinh Chu khẽ đặt tay lên trái, cái này chỉ là ảo tưởng của thời thiếu nữ đầy hoa mộng, không, phải nói là không tưởng. Nàng thực muốn hô to lên, có điều nàng không thể, bởi vì nàng chỉ là một kẻ nhút nhát yếu đuối.

Nhớ lại lúc nàng chuẩn bị vào nhà họ Kiều, nàng cũng nghĩ như vậy, trước đó mẹ nàng đã nói với nàng, nhà chú Kiều kia có một người anh trai nghe nói rất hiểu ý, thành tích học tập rất tốt, có một người anh trai như vậy, Diệp Khinh Chu thầm nghĩ, mình có thể mang ra khoe với người khác.

Cha mẹ li dị lúc cô bé còn rất nhỏ, Diệp Khinh Chu theo mẹ, mặc dù không phải chịu khổ, nhưng vẫn hay bị người khác xem thường, có lẽ tính tình nhát gan sợ phiền phức này là do môi trường hồi nhỏ dưỡng thành, bây giờ cô bé có cha mới, lại có thêm một người anh trai…

Diệp Khinh Chu thầm vui vẻ, từ nay về sau rốt cuộc bạn học không thể bắt cô bé làm cái gì nữa, cô bé cũng không còn là một kẻ yếu ớt không thể phản kháng, rốt cuộc có người thành chỗ dựa cho cô bé, vì vậy Diệp Khinh Chu vô cùng tự giác nói với mẹ, cô bé muốn chuyển tới trường học cùng anh trai, mọi việc mới tốt đẹp làm sao.

Cái suy nghĩ không tưởng này luôn ngự trị trong đầu cô bé cho tới giây phút cô bé bước chân vào nhà họ Kiều, chú Kiều cười tủm tỉm chỉ vào một cậu bé cao gầy, khuôn mặt thanh tú đứng cạnh đó nói : “Đây là con trai chú, Kiều Lạc.”Cậu bé đeo một đôi kính gọng đen, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn qua rất nhã nhẵn lại đầy hòa khí.

Diệp Khinh Chu thoáng sững sờ, vội vàng cúi đầu chào : “Chào Kiều ca ca, em, em là Diệp Khinh Chu, Diệp Khinh Chu nghĩa là …”

“Đúng là một cái tên rất văn nhã.”Kiều Lạc mỉm cười nói đầy vẻ khích lệ.

Lúc đó Diệp Khinh Chu cảm động tới mức suýt rớt nước mắt, nhìn xem, nhìn xem, một người cha vô cùng hòa ái, một người anh trai vô cùng ôn nhu…

Kiều Lạc lập tức làm sự cảm động của Diệp Khinh Chu tăng thêm một nấc, cậu tiến lên một bước, khẽ kéo tay cô bé, nói với mẹ kế : “Dì Diệp, để cháu dẫn em lên xem phòng của em nhé ?”

“Phòng riêng của em sao ?”Diệp Khinh Chu gần như thụ sủng nh