
n đóng chặt, nóng vô cùng, Diệp Khinh Chu đặt túi xuống bàn, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên vô cùng lộn xộn, đã nói thiếu nàng là không thể được mà.
Đầu tiên nàng mở cửa sổ, bật điều hòa, để cho không khí thông thoáng lùa vào phòng, sau đó mới bắt đầu tưới nước cho tất cả những bồn cây trang trí trong văn phòng, cây xanh là thiết bị tinh lọc không khí tốt nhất, sau đó bắt đầu dọn dẹp tới những bản photocopy thừa vứt bừa bãi bên máy photocopy và máy in, cuối cùng tới phòng trà pha một ly bột ngũ cốc rồi bỏ sẵn vào trong tủ lạnh, Lệ Na thích nhất là uống bột ngũ cốc đông thành đá.
Luôn chân luôn tay xong những việc này, đã tới chín giờ 15 phút, Diệp Khinh Chu nhìn văn phòng sạch sẽ, cảm giác tự hào vui vẻ chầm chậm tràn từ trong lòng ra bao phủ khắp người nàng.
Cuộc đời này mới tươi đẹp làm sao chứ.
“Kia…”Đột nhiên có một thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, Diệp Khinh Chu lập tức nở một nụ cười tươi rói nhất để chào đón những đồng nghiệp thân yêu của mình : “Mình đã đi làm lại rồi đây.”
Có điều người đang đứng ngoài cửa không phải đồng nghiệp của nàng, mà là một người đàn ông chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nhìn qua có chút quen mắt, nhưng nhìn kỹ lại cũng không phải người quen biết của nàng, có lẽ là đã từng gặp qua trên đường, ở trong cùng một thành phố, nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Mặt mày sáng sủa, ngũ quan thanh tú, mặc một áo Polo cổ chữ V màu vàng nhạt, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh, mặt hàm chứa nét cười, ngoại trừ việc không có kính mắt, thì cảm giác giống y hệt với lúc Kiều Lạc giả bộ làm người tốt, Diệp Khinh Chu thoáng sững người một cái, cảm giác như bị sét đánh giữa ban ngày, đánh thẳng vào đỉnh đầu của nàng, ngay lập tức ngoài cháy trong hồ đặc : “Ngài chính là … tổng giám đốc … mới tới ?”
Người đàn ông kia liếc nàng một cái, lại nhìn thoáng qua văn phòng sạch sẽ thoáng mát, liền hỏi : “Cô là người dọn vệ sinh ở đây sao ?”
“…”Diệp Khinh Chu vội vàng liếm liếm cặp môi khô khốc, giơ tay lên vuốt thẳng lại tóc mai, lại kéo phẳng lại chân váy, rồi cúi đầu đáp với vẻ rất khẩn trương : “Không phải ạ… tôi chính là cái người nghỉ ốm tên là Diệp Khinh Chu kia ạ.”
“Cô là Diệp Khinh Chu sao ? A, tôi là tổng giám đốc mới tới, tên tôi là Ôn Nhược Hà.”
Người đàn ông kia có vẻ hơi giật mình nhìn nàng, có vẻ khó tin, cô gái tên Diệp Khinh Chu kia không phải phụ trách thiết kế hay sao, chẳng lẽ anh lại nhớ lầm : “Cô xuất viện rồi sao ? Sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, lại tới đây làm những việc này…”Anh chỉ chỉ khắp nơi, quả thực không biết nên gom những việc vặt vãnh mà Diệp Khinh Chu vừa làm kia vào loại công việc gì, cuối cùng đành nói một câu rất nhẹ nhàng : “Cô quả là chịu khó.”
Diệp Khinh Chu ngẩng đầu nhìn anh, đôi lông mày cong cong, hai mắt ẩn chứa nét cười, khóe miệng hơi nhếch lên kiêu hãnh, ngữ điệu ôn hòa, vì sao ? vì sao mà những lời nói nhẹ nhàng như vậy, tới tai nàng lại giống hệt như những âm thanh từ địa ngục vọng lại, anh ta đúng là phiên bản của Kiều Lạc ! Phiên bản ?! Vậy kế tiếp anh ta sẽ làm cái gì ? Sẽ nói cái gì ? Diệp Khinh Chu lập tức tự rơi vào huyễn mộng do mình tưởng tượng ra “Tuy cô làm nhiều việc như vậy, nhưng cũng không thể miễn xử phạt cái tội tạm rời bỏ cương vị công tác, cô đừng mơ tới việc nịnh nọt ta, nịnh nọt đồng nghiệp, tranh thủ sự đồng tình !”
Nghĩ tới đây, hai chân Diệp Khinh Chu lập tức mềm nhũn, hai mắt lưng tròng : “Tổng, tổng giám đốc, xin ngài đừng đuổi việc tôi…”
Ôn Nhược Hà có vẻ nghi hoặc khi chứng kiến sự thay đổi thất thường của nàng, đột nhiên lại nghe nàng nói ra một câu không đầu không cuối như vậy, anh càng hoàn toàn mờ mịt : “Diệp Khinh Chu, cô nói vậy nghĩa là sao ?”
Diệp Khinh Chu lau vội nước mắt, hai tay xoắn vào nhau, cố gắng sử chiêu thứ hai : “Tổng giám đốc đại nhân, thân thể của tôi rất mạnh khỏe, mặc dù không còn ruột thừa, nhưng tôi vẫn còn một trái tim nhất mực chân thành, tôi nhiệt tình yêu thương công ty, nhiệt thành yêu thương công việc này, nơi đây chính là bến đỗ của đời tôi, ngài chính là ngọn đèn đích để tôi luôn hướng tới.”
Ôn Nhược Hà cảm thấy hơi khô cổ, nhìn người nào đó mắt mũi ròng ròng, vội vàng lau mồ hôi nói : “Diệp, Diệp tiểu thư, không biết cô nghĩ lầm điều gì chăng ?”Anh lập tức sửa lại xưng hô đối với Diệp Khinh Chu, vội vàng làm rõ quan hệ, trước khi được điều tới đây, tổng giám đốc trước vẫn cực lực tán dương Diệp Khinh Chu với anh, lúc đã được điều tới đây rồi, thỉnh thoảng lại nghe nhân viên dưới quyền thì thào nói chuyện với nhau rằng vì sao Diệp Khinh Chu vẫn chưa chịu đi làm. Trong đầu anh vẫn tràn đầy sự tò mò đối với nàng, rốt cuộc người này là một người như thế nào, mà có thể khiến cho cả cấp trên và cấp dưới đều yêu mến như vậy. Cho nên vừa nghe nàng nói rằng mình là Diệp Khinh Chu, anh đột nhiên không tự chủ lại gọi thẳng tên nàng một cách gần gũi, nhưng xét theo tình thế hiện giờ … có khi không nên xưng hô một cách thân cận như vậy thì tốt hơn.
“Tổng giám đốc …”Diệp Khinh Chu ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh : “Chỉ cần không đuổi việc tôi, tất cả suy nghĩ của tôi đ