
oàn thân Diệp Khinh Chu, Diệp Khinh Chu vội vàng kéo chăn quấn kín mình, nàng đã sớm biết tên này là một sắc ma trăm phần trăm, một đại sắc ma.
Lúc này hộ sĩ đã cầm cồn sát trùng và băng gạc tiêu độc tới, mấy câu nói đầy màu sắc ám muội giữa hai người bọn họ mới chấm dứt, Kiều Lạc rất thuần thục cầm kẹp kẹp một miếng bông tiêu độc, tẩm qua cồn, sau đó quay lại nói với Diệp Khinh Chu : “Nhấc áo lên.”Anh đang quay lưng về phía y tá, trên khuôn mặt lộ rõ một nụ cười gian manh.
Trước đó vừa có đoạn đối thoại mờ ám, bây giờ lại thấy anh mang vẻ mặt như thế, Diệp Khinh Chu cảm thấy vén áo lên là một chuyện rất xấu hổ, hai tai nàng nắm chặt chéo áo, trừng mắt nhìn anh : “Em, em muốn y tá giúp em..”
Kiều Lạc cười, không nói gì thêm lui lại sau một bước, đưa cái kẹp cho nữ y tá trẻ tuổi, nữ y tá vừa tiến lên một bước, Diệp Khinh Chu đã nhìn thấy mấy chữ :”Y tá thực tập”phía trên ngực nàng ta, da đầu nàng nhột nhạt, trong lòng chết điếng nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ cười : “Thôi hay để bác sĩ Kiều làm cũng được, dù sao anh ấy cũng là anh trai của tôi, tôi sợ không quen lắm …”
Kiều Lạc thấy thái độ chủ động dâng tới cửa của Diệp Khinh Chu thì lập tức cầm lại cái kẹp, tiến lên kéo chăn của nàng ta, thân thể đang nằm trên giường của Diệp Khinh Chu cứng đờ, trên mặt cũng mang bộ dáng trợn mắt nín thở, cảm giác lệ sắc tuôn trào tới nơi, sau khi Kiều Lạc kéo vạt áo của nàng lên, Diệp Khinh Chu hít một hơi dài, lập tức thót bụng lại.
Kiều Lạc khẽ cười một cái, cầm bông tẩm cồn sát trùng sát nhẹ lên vết thương của nàng, động tác đó không khác gì động tác quét nước tương lên trên thịt nướng, có điều thịt nước được quét nước tương thì hạnh phúc, còn miệng vết thương bị cồn chà vào thì thống khổ vô cùng, Diệp Khinh Chu đau tới mức mặt mũi nhăn nhó méo mó.
“Đau đau đau đau…”Nàng đau tới mức chỉ nói ra được mỗi một chữ.
Kiều Lạc hơi cúi mình xuống một chút, hơi hé miệng thổi lên miệng vết thương, một luồng không khí lạnh ngắt thoáng lướt qua miệng vết thương của Diệp Khinh Chu, mặt nàng lập tức đỏ ké lên, Kiều Lạc chăm chú lau cồn, ngón tay út giống như tìm một điểm tựa, nhẹ nhàng lướt qua lướt lại trên bụng Diệp Khinh Chu, hơi lạnh từ ngón tay làm nàng càng khẩn trương không thở nổi, miệng cũng tròn như hình chữ O.
Cho tới lúc nàng sắp chết ngạt vì không có dưỡng khí, thì Kiều Lạc rút tay lại, cầm một cái băng gạc đặt lên miệng vết thương của nàng, dán băng dính cố định, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng : “Nếu em lại để miệng vết thương nứt ra nữa thì sẽ nhiễm trùng thật đấy.”
Khuôn mặt Diệp Khinh Chu đỏ bừng lên, cũng không biết phải nói gì cho phải, chỉ gật đầu một cái, sau đó kéo chăn kín đầu, chỉ thò ra hai con mắt, nói một cách mơ hồ không rõ : “Xin lỗi vì làm phiền anh.”
Kiều Lạc mỉm cười đi khỏi, cừa đóng sầm lại một tiếng, lúc đó Diệp Khinh Chu mới thò mũi ra hít lấy hít để, vừa nãy tim nàng suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, đã cách bảy năm trời rồi, mà bây giờ trống ngực nàng vẫn đập thình thịch khi gặp lại Kiều Lạc như trước, nàng hơi nuốt nước bọt, lắc đầu, đây cũng không phải cái gì tốt cho lắm.
[1'> Nguyên văn : chữ Mã
[2'> Phim khiêu dâm của Nhật bản Cho tới lúc Âu Dương tới đưa cơm trưa, Diệp Khinh Chu vẫn còn đang hoảng hốt, Âu Dương giơ tay vẫy vẫy trước mặt nàng vài cái, nàng mới hoàn hồn, Âu Dương lập tức giơ cái giỏ hoa quả trong tay trái mình lên nói : “Đây là quà do mấy người Lệ Na nhờ mình mua hộ, nói là không có thời gian tới thăm cậu, nhờ mình thay họ chuyển lời hỏi thăm và chúc cậu sớm bình phục.”
Câu này vừa thốt ra, vẻ u ám trên mặt Diệp Khinh Chu lập tức thay đổi : “Thật vậy sao ?”
Âu Dương bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, đó chẳng qua là mấy kẻ đó ước nàng ta sớm trở về tiếp tục làm người sai bảo, nàng thở dài một tiếng, đặt giỏ hoa quả xuống, lúc này mới nhìn kỹ khuôn mặt Diệp Khinh Chu một chút, không biết có phải vì hai ngày qua chỉ được uống nước cơm, mặt nàng hốc hác hơn hẳn, lại thêm đêm qua vừa mất ngủ, sáng nay tiêu mất hồn vía, hai mắt cũng quầng thâm.
“Ai dza… Cậu cắt ruột thừa gì mà y như mổ thận vậy ?”
Diệp Khinh Chu hơi dụi dụi mắt, nàng vốn có một khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con, hôm nay gò má hơi hõm vào, ánh mắt có phần mê man : “Thật vậy sao ?”
“Cậu tranh thủ ăn thêm một chút đi”Âu Dương vừa nói vừa mở cặp lồng ra, đã qua ngày thứ ba, có thể ăn cháo loãng được rồi”Nàng vừa múc cháo ra vừa nói : “Nữ vương được điều đi tổng công ty rồi.”
“Sao ?”Vốn dĩ Diệp Khinh Chu chỉ hơi hoảng hốt một chút, lại gặp phải chuyện giật mình như vậy, tinh thần lập tức rã rời : “Nữ vương, nữ vương bị điều đi sao ?”
“Đúng vậy.”Âu Dương đáp : “Sáng nay mới có tin tức thông báo, triệu hồi về tổng công ty KM, nghe nói là vào vị trí đầu não, chậc chậc, quả nhiên là nữ vương khác hẳn với những phàm nhân như chúng ta…”Kỳ thật tin tức này đối với những nhân viên của công ty thiết kế mà nói, đều thầm vui mừng, mừng tới rớt nước mắt. Nữ vương điện hạ vì muốn lập được công trạng, cho nên lúc nào cũng chèn ép bức hiếp các nàng gấp đôi so với những chỗ khác, nếu không phải vì được chiếu cố Diệp Khinh Chu, hầu