
mê hoặc!
"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc muốn làm gì đều là tự do của ngài, nếu như thượng tướng cho phép, xin cho tôi đi nói chuyện phiếm với bạn bè!" Mắt thấy có hai dáng người nhích gần về phía họ, khóe miệng Thất Dạ cong lên, lui ra bên cạnh.
Cô không muốn dính trong thế giới phức tạp của anh!
Gia Mậu cũng không ngăn cản, ngưng mắt nhìn người lui về phía sau trở thành tâm điểm “vạn chúng chú mục”, mà những người nam nữ thì lại bước chân đến chỗ anh đang đứng, môi mỏng nhếch lên hạ xuống, từ trong khay người phục vụ cầm lấy hai ly rượu, thời khắc bọn họ dừng chân trước mặt anh, thì đưa cái ly trong tay lên phía trước, lạnh nhạt nói: "Điện hạ, Trung tướng Ngõa La Luân, vui mừng gặp mặt!"
Đây rõ ràng cũng chỉ là lời xã giao!
Phí Nhĩ Lạc cùng Tắc Tây Lợi Á chia ra nhận lấy cái ly trong tay anh, ánh mắt người sau thoáng nhìn dọc theo khuôn mặt anh, cánh môi giật giật, muốn nói mà thôi.
Bên cạnh, khóe miệng Phí Nhĩ Lạc làm như thở dài nhưng nụ cười lạnh băng, nghiêng mắt nhìn người phục vụ cất bước tới, ho nhẹ một tiếng. Người phục vụ kia ngược lại rất lanh lợi, lập tức ngừng lại, đem cái khay trong tay chuyển tới trước mặt Gia Mậu: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân, mời ngài!"
"Không ngờ các cậu cũng trở thành hàng ngũ được mời đến." Từ trong khay Gia Mậu cầm một ly rượu, giơ lên, ý bảo Phí Nhĩ Lạc cùng Tắc Tây Lợi Á cùng anh đi về phía người đang an tĩnh nơi góc nhà.
Lúc đó, những người bên cạnh cũng mau chóng nhường đường. Hơn nữa, sớm có người đuổi những người đang ngồi trên ghế sô pha đi, để cho bọn họ ngồi xuống.
Gia Mậu ngồi một mình một bên, cánh tay Phí Nhĩ Lạc khoác vào bên hông Tắc Tây Lợi Á, ôm cô ngồi xuống. Sắc mặt của Tắc Tây Lợi Á có chút chán nản, mặc dù sau khi ngồi xuống, ánh đèn chuyển tối, không nhìn rõ lắm, nhưng ánh mắt lợi hại của Gia Mậu, còn thấy áo choàng của cô vì ngồi xuống mà mở rộng ra, vị trí xương quai xanh hiện lên nhàn nhạt đỏ sậm.
Tròng mắt của anh nhẹ nhàng nhíu lại, tầm mắt liếc dọc theo gương mặt Phí Nhĩ Lạc. Đúng lúc, người sau đang ngẩng mặt lên, nhàn nhạt nhìn anh, ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau.
Không khí, chợt chìm xuống. Chỉ là, ai cũng không nói gì, hình như không muốn đánh vỡ không khí như vậy.
"Điện hạ, ngài đã đến rồi. Tắc Tây Lợi Á, anh muốn nói chuyện với họ chút, em nên qua tán gẫu với các cô gái bên kia đi!" Một thanh âm nhỏ nhẹ đúng lúc vang lên, thân thể người đàn ông cao gầy đi về phía họ. Đầu ngón tay anh chỉ chỉ dọc theo nơi nào đó có một đám cô gái, môi mỏng nhấp nhẹ: "Không để tâm chứ?"
"Không." Ngược lại, Tắc Tây Lợi Á ước gì nhanh rời đi, tránh khỏi trở thành mục tiêu của hai người đàn ông này. Chỉ là, trước khi đi, ánh mắt cô, sợ hãi nhìn dọc theo mặt Phí Nhĩ Lạc, nhưng thấy môi mỏng người đàn ông kia nhếch lên, cánh tay buông lỏng, khẽ thở dài, nói: "Tôi đến ban công hóng gió."
Phí Nhĩ Lạc không lên tiếng, chỉ phất phất tay, thậm chí khóe mắt cũng không nhìn cô.
Tắc Tây Lợi Á cắn cắn môi dưới, ở trước ánh nhìn chăm chú của Tư Á cùng Gia Mậu, chán nản lui ra.
Tư Á tự nhiên ngồi vào bên cạnh Phí Nhĩ Lạc, trong tay anh cầm một ly rượu còn lại một nửa, tùy ý lắc lắc, lăn tăn như gợn sóng.
"Tư Á, cậu cảm thấy, cậu cứu cô ấy đượ bao nhiêu lần?"
Thanh âm Phí Nhĩ Lạc chợt vang lên, lạnh nhạt. Anh nâng cằm, đem dịch lỏng trong ly rót vào miệng, ngạo mạn nhìn chằm chằm Tư Á.
Sắc mặt của Tư Á cũng không tốt, con mắt sắc hơi trầm, con ngươi đảo vòng quanh, thanh âm nhạt nói: "Điện hạ đùa gì thế?"
Phí Nhĩ Lạc “hừ” nhẹ một tiếng, dựa lưng vào ghế sô pha mềm mại, ánh mắt trở nên trầm tĩnh, chậm rãi nhìn chăm chú Gia Mậu.
"Chúng ta muốn nội chiến sao?" Bị người đàn ông nhìn chằm chằm, vẻ mặt Gia Mậu vẫn bình thản ung dung như cũ. Khuôn mặt hơi giương lên, khóe miệng cong lên, bộ dáng cười như không cười: "Tôi ngược lại không ngại!"
Sắc mặt Phí Nhĩ Lạc trầm xuống, cái ly cầm trong tay hơi run, sau đó thân ly cũng rung rung. Có thể tưởng tượng được, người đàn ông đang cô gắng kiềm chế cảm xúc của mình!
Mày Tư Á nhíu lại chặt, ánh mắt nhìn dọc theo hai người bọn họ, môi cong lên, nụ cười bên khóe miệng, nhàn nhạt mang theo mùi vị khổ sở.
Giữa bọn họ, thật đúng là xuất hiện chút vấn đề. Mặc dù mọi người không trực tiếp giải quyết rõ ràng, nhưng. . . . . . Loại chuyện như vậy, không cần phải nói, tất cả mọi người đều hiểu!
Nếu như chuyện này không mau sớm xử lý, đến cuối cùng, chỉ sợ sẽ tạo thành phiền toái không cần thiết. .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lúc Thất Dạ cùng Thiên Đại lúc nói chuyện, bị người khác chen ngang, thật ra thì có chút không vui. Nhưng mà, nếu như đối phương có đủ khí thế, họ đương nhiên sẽ không tùy ý tìm kiếm phiền toái cho mình.
Cùng với Phí Nhĩ Lạc, trước mặt bọn họ Gia Mậu không giống vậy, giờ phút này trong mắt Tắc Tây Lợi Á lưu chuyển một mảnh ánh sáng, cánh môi hơi nhếch, rất đẹp mắt. Nếu như cô sẵn lòng cười với mộ người đàn ông, chỉ sợ gã đàn ông đó sẽ bị mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo. Mà Thất Dạ cùng Thiên Đại, vốn không có như vậy với cô ta.
Nhất là,