
anh Khinh Vân tìm công việc đứng đắn làm.”
“Được,nghe lời bà xã tương lai.” Hôn môi cô một cái,Tô Lực Hằng miệng đầy lời nghe theo.
Ban đêm,tiếng điện thoại đầu giường bỗng nhiên vang lên.
Tô Lực Hằng mơ mơ màng màng cầm lên,vừa nhìn người điện tới lập tức tỉnh
táo,nhẹ nhàng xuống giường,mặc thêm đồ ngủ, rời khỏi phòng.
Trên
giường Liễu Uyển Nhi cũng bị điện thoại di động đánh thức,phát hiện Tô
Lực Hằng len lén xuống giường lập tức sinh lòng nghi ngờ.
Đã trễ thế này hắn còn có chuyện gì sao?
Len lén xuống giường,đi theo ra ngoài.
Trong góc Liễu Uyển Nhi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi theo Tô Lực Hằng vào thư phòng,là Tử Quyên,cô ấy trở về lúc nào?
Rón rén đi tới cửa thư phòng,áp tai vào cạnh cửa.
“Cô lập tức mang theo tấm hình này đi một chuyến đến Nhật Bản,điều tra rõ
người trong hình có quan hệ gì với Thích Vĩnh Thịnh.” Tô Lực Hằng.
“Dạ” Tử Quyên cầm hình qua,giật mình.
“Cố gắng giữ tỉnh táo,ta không hy vọng đàn em ta đối với chuyện gì cũng ngạc nhiên.”
Lời nói khiến Tử Quyên có chút ngượng ngập,lập tức thu hồi vẻ mặt kinh ngạc.
Cô rốt cục hiểu tại sao Tô Lực Hằng kêu cô thi hành nhiệm vụ này,bởi vì cô là phụ nữ.
“Đại ca,nhóm hàng Văn Lai đã bị cướp.” Lúc này Tử Quyên mới nhớ đến chuyện mình cần bẩm báo.
“Chuyện này quả nhiên trong dự liệu,đây càng nói rõ thế lực Thích gia còn sót
lại,bọn họ muốn thông qua nhóm súng ống đạn được Đông Sơn tái khởi.” Tô
Lực Hằng dừng một chút lại nói, “Báo cho Tam đường dọn dẹp địa bàn bên
kia,ta muốn xử lý mấy vụ mua bán của Tông đại.”
Nghe thế trái tim
Liễu Uyển Nhi đóng băng lại,hắn là đại ca hắc đạo hung dữ bá đạo,còn cô
ngốc nghếch cho hắn sẽ thay đổi vì cô,thật là ngu xuẩn buồn cười, khó
trách hắn luôn quở trách cô ngốc,cô quả thật là ngốc.
Thất hồn lạc phách trở lại gian phòng,nằm chết dí trên giường,rốt cuộc ngủ không được.
Mà lúc này trong thư phòng.
“Dọn dẹp xong địa bàn bên kia,ta muốn kết thúc làm ăn sòng bạc bên đó.”
Lời vừa nói ra Tử Quyên hoảng sợ không thôi: “Đại ca,những sòng bạc bên kia tương đối kiếm được tiền,chúng ta có hơn một ngàn anh em dựa vào sòng
bạc đó mà sống.”
Hắn bộ không biết sao,chẳng qua Tiểu Tiểu đáng yêu
của hắn tha thiết thỉnh cầu hắn rời khỏi hắc đạo,hắn cảm động,một khắc
đó hắn có suy nghĩ đến chuyện này.
Trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn,có lẽ đây chính là thay đổi người đàn ông sắp có gia đình.
“Chờ kết thúc chuyện Thích Vĩnh Thịnh,ta sẽ thu lại những vụ làm ăn của Lưu Xuyên Đường.”
Nhìn nụ cười bình thản trên mặt hắn,Tử Quyên chợt phát hiện hắn thay đổi tựa hồ đã không còn là đại ca mạnh mẻ trong Lưu Xuyên Đường.
Tô Lực Hằng từ thư phòng trở lại phòng ngủ,len lén bò lên giường.
Người trên giường bởi vì hắn xuất hiện giật mình.
“Em tỉnh rồi?”
“Trễ như thế anh còn đi đâu?” Liễu Uyển Nhi hỏi,trong lòng vẫn tồn tại một tia hi vọng,hi vọng hắn có thể nói sự thật với cô.
“Đến phòng rửa tay.”
Lòng bởi vì lời hắn mà chìm xuống đáy cốc,tại sao tình yêu của cô luôn là
tồn tại lợi dụng cùng lừa gạt,hắn lợi dụng tình yêu bọn họ đả kích Lâm
Cẩm Quyền,dùng chuyện mang thai lừa gạt cô rời khỏi anh Thiểu Đình,hiện
tại lại lừa gạt cô nói muốn thoát khỏi xã hội đen.
Rốt cuộc câu nào của hắn mới là thật ,hiện tại cô ngay cả đối với tình cảm hắn dành cho cô cũng không dám xác định.
Chết lặng để mặc hắn ôm mình,cả buổi tối này Liễu Uyển Nhi trắng đêm không ngủ.
Ngày kế
“Anh Khinh Vân,anh có thể đưa em đến một nơi khác đi dạo không?”
Ngồi trên xe nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ,Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên không muốn nhanh trở về Tô gia.
Khinh Vân đã sớm phát hiện cô khác thường,từ buổi sáng bộ mặt đã u sầu.
“Em muốn đi nơi nào?”
“Nơi nào cũng được.” Chỉ cần tối nay có thể về nhà.
Cứ như vậy Khinh Vân lái xe đưa Liễu Uyển Nhi vòng quanh một vòng trong thành phố,cho đến không còn nơi đi mới về nhà.
Đến nhà.
“Cô không vào sao?” Nhìn Liễu Uyển Nhi ngồi trong đình viện, Khinh Vân hỏi.
“Em đang nghĩ một việc.” Thật ra cô không muốn gặp mặt Tô Lực Hằng.
Không rõ cô vì sao buồn bã thế,Khinh Vân cảm thấy nên nói cho Tô Lực Hằng biết tình trạng của cô.
“Vậy cô đừng ngồi quá lâu,sắp đến giờ cơm tối rồi đấy.”
Gật đầu đưa mắt nhìn Khinh Vân rời đi,Liễu Uyển Nhi lại rơi vào trầm tư.
Qua một hồi Tiểu Do chạy đến gọi cô ăn cơm,kêu vài tiếng cô cũng không có phản ứng.
“Em làm sao vậy?” Đẩy cô một cái.
Liễu Uyển Nhi rốt cục phát hiện sự tồn tại của cô: “Không có chuyện gì.”
“Có phải bởi vì đại ca.”
Một câu nói toạc ra tâm sự của cô,Liễu Uyển Nhi giật mình nhìn chị ấy,chị ấy làm sao biết được?
“Cuộc sống của em toàn bộ vây quanh hắn,trừ phiền vì hắn còn có thể làm
gì.”Từ trong ánh mắt của cô Tiểu Do nhìn thấu nghi vấn của cô.
Đúng vậy,cuộc sống của cô trừ đi học chỉ còn lại Tô Lực Hằng.
“Mình không phải là mình rồi sao?”
Lời này vừa nói ra Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên cười,mình trước kia ngay cả ‘
mình ’ là gì cũng không biết,sau khi đến hiện đại bất giác có suy nghĩ
của hiện đại.
“Em thật phải thay đổi phương thức sống,một người phụ
nữ hoàn toàn vây quanh một người đàn ông khi hắn từ bỏ sẽ chết vô cùng