XtGem Forum catalog
Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324894

Bình chọn: 8.5.00/10/489 lượt.

ay hắn lên tiếng cầu khẩn.

Sau này dù đánh chết cô cũng không nói hai tiếng ông ngoại nữa,cô rất sợ hắn không để ý đến mình.

Tô Lực Hằng để mặc Liễu Uyển Nhi năn nỉ mình,hắn đang đợi…đợi đến lúc Liễu Uyển Nhi đạt tới lúc tuyệt vọng nhất mới nhắc lại yêu cầu bản thân.

Liếc trộm cô một cái, ừ, không tệ lắm.

“Muốn anh tha thứ em cũng có thể.” Tô Lực Hằng thản nhiên nói.

Nghe vậy mây mù che phủ khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời xẹt qua một tia ánh sáng mặt trời.

“Viết một phần giấy cam đoan hứa sau này không được nhắc đến Lâm Cẩm

Quyền,sau này có ai nói với em chuyện Lâm Cẩm Quyền phải nói lại với

anh.”

Hắn muốn hoàn toàn ngăn chặn bất luận kẻ nào bao gồm cả Lâm Cẩm Quyền muốn đả động cô..mua chuộc lòng cô.

Nhóc con này ngốc một chút nhưng hắn vẫn phải quản lý chặt chút.

“Được…được.” Liễu Uyển Nhi gật đầu như bằm tỏi chỉ cần hắn giận chuyện gì cũng có thể.

Hài lòng ôm cô để cô ngồi trên đùi mình: “Hiện tại nói cho anh biết tại sao muốn Lâm Cẩm Quyền đi họp phụ huynh thay em? Cũng nói ra người nào nhắc với em chuyện Lâm Cẩm Quyền?”

Liễu Uyển Nhi không hề giữ bí mật nói ra tất cả. . .

Tô Lực Hằng cùng Vu Thiểu Đình thương lượng bước đầu tiên đè thấp giá cổ phiếp tập đoàn Lâm thị,cuối cùng tấn công hai nơi tiếp theo chèn ép cổ

phiếu Lâm thị tập đoàn,để Lâm Cẩm Quyền nhu cầu về tiền càng thêm cấp

bách,mặt khác bảo đám đàn em đi điều tra xem ai muốn tranh mua mảnh đất

đó,để xem ai dám theo chân tranh dành cùng bọn họ.

“Đại ca,em ra ngoài trước.” Sau khi nói xong Vu Thiểu Đình liền rời đi.

Vừa mở ra cửa thư phòng liền nhìn thấy Tiểu Do đang đứng bên ngoài.

“Cô có chuyện gì không?” Vu Thiểu Đình hỏi.

“Đao Nhân bảo tôi đưa cho đại ca .” Sau lần tai nạn trước đó lưng Tô Lực Hằng vẫn còn bị thương,đến giờ vẫn còn bó thuốc.

“Cô vào đi.” Vu Thiểu Đình nói.

Nhìn thấy Tiểu Do cầm lấy thuốc đi vào,Tô Lực Hằng nói: “Cô tới vừa lúc,chỗ

này có phần văn kiện quan trọng ta muốn cô đưa đến công ty.”

Vừa nghe lời này, trên mặt Tiểu Do nhất thời có chút do dự,ngập ngừng nói: “Đại ca,ta còn có việc.”

“Chuyện gì?” Tô Lực Hằng chui đầu vào công việc không có ngẩng đầu.

“Ta có hẹn một người bạn trên mạng cùng đi cướp trang bị.” Giọng Tiểu Do rất thấp.

Tô Lực Hằng bỗng nhiên ngẩng đầu,ánh mắt sắc bén khiến Tiểu Do không tự chủ tránh sang nơi khác.

Qua một hồi hắn sâu kín mở miệng nói: “Thật chỉ vì trò chơi?”

Tiểu Do thân thể cứng đờ,sợ hãi nhìn về phía hắn,hắn có ý gì ?

“Chứ không phải vì người trên lầu?”

Nghe vậy Tiểu Do trong nháy mắt đỏ mặt,phản ứng của cô khiến Tô Lực Hằng biết mình suy đoán không sai.

“Đại ca ~ anh,anh không nên nói lung tung.” Tiểu Do cảm giác mình mặt mình có chút nóng.

“Rõ ràng không thích nhưng muốn giả bộ rất thích,không phải vì tên kia thì vì cái gì?”

Thản nhiên nói mấy câu nhưng đã đâm vào chỗ hiểm.

“Đại ca,ta đi trước.” Tiểu Do chạy trối chết nhanh rời khỏi thư phòng.

Một khắc cửa đóng lại,Tiểu Do lập tức phủ lên trái tim đập loạn nhịp,thật

là một nam nhân đáng sợ chuyện gì cũng thoát không khỏi mắt hắn.

Như có điều suy nghĩ trở lại tầng cao nhất.

Đao Nhân nghe tiếng mở cửa,liếc nàng một cái,vẫn chăm chú nhìn vào màn ảnh máy tính: “Thuốc đưa cho đại ca rồi?”

Người đàn ông này quả thật vẫn chưa trưởng thành,lúc nào hắn mới có thể hiểu lòng cô đây?

Haizzz! Trong lòng thở dài một hơi Tiểu Do vọt tới trước bàn máy tính đẩy hắn ra

“Không cho phép anh chơi!”

Những lời này một câu hai ý nghĩa,là phát tiết,cũng là ~ biểu lộ, nhưng Đao

Nhân lại nghe không hiểu,dựng râu trợn mắt,ánh mắt nhìn cô bé luôn gây

sự trước mắt như kẻ thù của mình.

Một ngày nào đó hắn sẽ đuổi cô đi!

Trong trận chiến tình yêu,vĩnh viễn có người yêu,có người được yêu,có lẽ chỉ

có giống như Tô Lực Hằng mạnh mẽ tấn công mới có thể trở thành người

thắng cuối cùng.

Nhưng tình yêu tới tay phải làm sao để duy trì. . . “Hằng.” Đẩy ra cửa thư phòng,bên trong vẫn không có bóng dáng của hắn.

Gần đây Tô Lực Hằng rất bận rộn,mỗi ngày đến đêm hôm khuya khoắt cô đã sớm

ngủ mới về,buổi sáng luôn vội vã ra cửa,bọn họ đã lâu không nói chuyện

với nhau.

Gục trên bàn làm việc của Tô Lực Hằng,nhìn một đống giấy tờ trước mắt trong lòng nghĩ hắn rốt cuộc đang bận làm việc gì đây.

Lúc này cửa thư phòng bị đẩy ra,Tô Lực Hằng đi đến nhìn thấy cô bé ngẩn người không khỏi mỉm cười.

Lặng lẽ đi tới,bún lên trán cô một cái.

“Ôi.” Xoa cái đang đau,Liễu Uyển Nhi nhìn thấy người đi đến lông mày nhíu lại chậm rãi giản ra, “Anh về rồi.”

Tô Lực Hằng ngồi xuống trên ghế,vui vẻ ôm cô bé ngồi lên đùi mình,tay vòng qua eo cô.

“Xem ra em rất muốn anh.” Trên gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Liễu Uyển Nhi đỏ lên một chút,nhưng ngay sau đó cong miệng,oán trách nói: “Anh gần đây thật bận rộn.”

Đúng vậy,hắn gần đây bận rộn thu mua mảnh đất đẹp kia,có một thời gian ngắn không thể ở bên cạnh cô.

Hơi xin lỗi hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang cong lên: “Chờ anh làm xong mọi việc,anh ngày ngày sẽ ở nhà cùng em.”

Liễu Uyển Nhi cười vui vẻ,thẹn thùng vừa rồi mình còn trách hắn,nhìn xuống cằm hắn che dấu ngượng ngùng tron