
m muốn trốn đi?”
Gật đầu,bị đoán được.
“Cãi lộn với bạn trai hay chú mắng em sao?” Lý Thư Đằng nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ ra hai lý do này.
Lắc đầu,Liễu Uyển Nhi đánh chết cũng không nói giữa mình và Tô Lực Hằng có‘ gian tình ’.
“Có chuyện gì cũng nên về nhà nói rõ cùng mọi người.” Lý Thư Đằng khuyên nhủ.
Kiên quyết lắc đầu,cô không muốn trở về,cô muốn bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống bình thường!
Thấy cô kiên trì Lý Thư Đằng có chút bó tay,nhưng cũng không thể nhìn cô bỏ
nhà ra đi,nghĩ thầm có nên báo với người nhà cô không.
Thật giống như biết hắn đang nghĩ gì,Liễu Uyển Nhi khẩn trương nói: “Anh không được
gọi cho chú,nếu không em không để ý tới anh nữa.”
“Được rồi,anh không nói.” Vậy phải làm thế nào đây? Bỗng nhiên Lý Thư Đằng có chủ ý,”Nếu không em về nhà cùng anh.”
Liễu Uyển Nhi do dự,cô không muốn về nhà hắn nhưng tường này cao quá cô trèo ra không được,cho nên thỏa hiệp nói: “Anh sẽ đưa em về nhưng không thể
để cho cha mẹ anh biết.”
Không để cho cha mẹ biết giấu một người sống trong nhà,ý kiến này hình như không tốt lắm? Nhưng thấy vẻ mặt cô như
hắn không đồng ý cô sẽ không đi,Lý Thư Đằng gật đầu,cách là do người
nghĩ để hắn thử xem sao.
Dưới sự giúp đở của Lý Thư Đằng,Liễu Uyển Nhi thành công vượt qua tường rào.
Đi tới nhà Lý Thư Đằng,vừa lúc cha của hắn còn chưa tan sỡ,Liễu Uyển Nhi thuận lợi trốn vào phòng của hắn.
Trong phòng ngủ bày đầy sách,Liễu Uyển Nhi nhìn trên bàn sách thấy được một tấm ảnh Lý Thư Đằng chụp cùng Tô Tiểu Tiểu.
Nhìn cô nhìn chăm chú vào hình,Lý Thư Đằng có chút ngượng ngừng giải thích: “Chưa rãnh cất đi.”
Lời của hắn làm Liễu Uyển Nhi đau lòng,nếu như ban đầu trở lại chính là Tô Tiểu Tiểu,vậy bọn họ hiện tại hẳn rất hạnh phúc .
“Thật xin lỗi.” Câu này nói xin lỗi là vì cô đoạt thân thể Tô Tiểu Tiểu.
“Không sao,tình cảm không thể miễn cưỡng.” Nghe vào lỗ tai Lý Thư Đằng,trở thành xin lỗi vì cô đã yêu người khác.
Lời của hắn càng khiến Liễu Uyển Nhi thấy áy náy.
Không muốn cô tự trách nữa, Lý Thư Đằng thay đổi chủ đề: “Em đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì không?”
Bị hắn hỏi cô mới nhớ vừa rồi leo lên tường,giờ cô thật đói bụng.
Vui vẻ ăn bánh ngọt Lý Thư Đằng đem vào,Liễu Uyển Nhi căn bản không biết Tô Lực Hằng đang điên cuồng đi tìm cô. “Cái gì?Không thấy Tiểu Tiểu.” Lâm Cẩm Quyền sốt ruột nói,”Ta đã nói rồi nhất định bị cái tên Tô Lực Hằng xã hội đen hại, làm gì không làm lại
làm xã hội đen hiện tại liên lụy Tiểu Tiểu đáng thương của ta bị bắt
cóc.”
“Lão gia,hiện tại chỉ mất tích không nhất định bị bắt cóc.”
LưuThanh Sơn có chút xấu hổ,bỗng nhiên hối hận nói cho Lâm Cẩm Quyền
biết chuyện này,ông ấy chỉ cần nghe đến chuyện cháu gái mình thì vô cùng khẩn trương….
“Làm sao bây giờ?” Lâm Cẩm Quyền suy tư một lát,sau
nhìn Lưu Thanh Sơn nói, “Cậu nhanh phái người đi tìm,chuẩn bị xong tiền
lỡ như bị bắt cóc hãy lập tức đưa tiền chuộc người.”
Vừa dứt lời
tiếng chuông cửa vang lên,chỉ thấy người giúp việc vừa mới mở cửa,mấy
người đàn ông vạm vỡ bỗng nhiên xông vào người giúp việc bị dọa sợ đến
trốn vào trong.Người dẫn đầu không là ai khác,chính là Khinh Vân.
“Các ngươi muốn làm gì?” Lưu Thanh Sơn nhìn thôi đã nhận ra bọn họ là người trước đó canh giữ ngoài phòng bệnh Liễu Uyển Nhi.
“Lâm chủ tịch,chúng tôi không muốn tổn thương các người,chẳng qua đến tìm
người,tìm được sẽ đi.” Khinh Vân phất tay,đoàn người xông về tất cả gian phòng,bắt đầu lục soát khắp nơi.
“Tô Lực Hằng đáng chết,quá vô pháp
vô thiên,các ngươi cũng cút ra ngoài cho ta.” Lâm Cẩm Quyền giận cả
khuôn mặt đỏ bừng,gõ thật mạnh cây gậy lên nền đất.
Không đồng nhất một lát sau tất cả mọi người lần nữa trở lại bên cạnh Khinh Vân : “Đường chủ,tiểu thư không có ở đây.”
“Đi,đi khỏi biệt thự Lâm gia.” Giống như lúc đến một nhóm người hỗn loạn rời đi.
“Tức chết ta,thực không có ai dạy,trong mắt bọn chúng không có người sao!”
Lâm Cẩm Quyền giận đến cả người phát run,hai chân bũn rũn chống không
nổi thân thể ngã ngồi trên ghế sa lon.
“Lão gia,ngài không sao chứ.” Lưu Thanh Sơn khẩn trương đi đến hỏi thăm.
“Ta không sao,Thanh Sơn cậu lập tức phái người đi tìm,nhất định phải tìm
được Tiểu Tiểu trước Tô Lực Hằng,không thể để Tiểu Tiểu sống cùng đám
người này nữa,cho dù có thể an toàn tương lai cũng sẽ biến thành người
tàn ác.” Lâm Cẩm Quyền không cách nào tưởng tượng cháu gái đáng yêu của
hắn bị biến thành người trong xã hội đen.
“Dạ,dạ,lão gia tôi lập tức đi tìm,ngài đừng vội.” Lưu Thanh Sơn vội vã cầm lấy điện thoại,dặn dò mọi người.
“Cái gì,tìm khắp Lâm gia mà không thấy bóng dáng Tiểu Tiểu.” Khinh Vân báo
cáo khiến tim Tô Lực Hằng rơi xuống đáy cốc, con bé bình thường ngoại
trừ ở nhà thì ở trường học,nếu như không phải Lâm Cẩm Quyền đưa con bé
đi,vậy nhóc con đó ở nơi nào? Hi vọng đừng xảy ra chuyện hắn không muốn
nhìn thấy nhất.
“Khinh Vân,báo cho đồn công an nhất định phải tìm
được Tiểu Tiểu.Với lại giám sát những bang phái có xung đột với chúng
ta,phát hiện có chỗ gì khác lạ lập tức báo cho ta.” Dứt lời cúp điện
thoại.
Nhóc con,em rốt cuộc đang ở đâu? Nhìn ánh