Snack's 1967
Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323731

Bình chọn: 8.5.00/10/373 lượt.

bài, trên mặt đất tất cả đều

là tàn thuốc cùng vỏ chai rượu,bên trong phòng sương khói phản phất như

sắp mưa.

“Người nào?” Người đàn ông cầm đầu tương đối cảnh giác,tiếng đẩy cửa rất nhỏ cũng làm hắn chú ý.

Thấy bại lộ dấu vết Khinh Vân lập tức đưa súng bắn về phía bốn người

đó,trong đó hai người lên tiếng té xuống,tên cầm đầu phản ứng nhanh

chóng,nhấc bàn lên ngăn đạn may mắn tránh thoát một kiếp.

“Mẹ kiếp !” Tránh thoát một kiếp hai người lập tức lấy súng bắn trả.Trong lúc nhất

thời bên trong phòng tiếng súng nổi lên bốn phía,mùi thuốc súng tràn

ngập trong mũi.

Một trận chiến đấu kịch liệt đạn hai bên đều nhanh dùng hết,mạnh ai núp vào nơi có thể trốn,không dám lãng phí đạn.

Lúc này tên đàn ông cầm đầu chợt phát hiện,chỗ Khinh Vân núp phía trên có

một chùm đèn to,khóe miệng lộ ra một tia âm tàn ,người đàn ông giơ súng

lên nhắm ngay đèn treo.

“Khinh Vân!” Vu Thiểu Đình phát hiện cử động của hắn,lên tiếng hét lớn.

Có thể giọng hắn kinh động đến người đàn ông kia,người đàn ông dừng lại,Vu Thiểu Đình bắt được cơ hội cổ tay thoáng chuyển động,một cái phi tiêu

phóng vào mi tâm người đàn ông.

“Đại ca!” Một người khác thấy thế điên cuồng vọt ra, bắn loạn xạ về phía Vu Thiểu Đình cùng Khinh Vân.

Hoàn toàn bại lộ chổ của hắn.

Giải quyết xong bốn gã đàn ông,Vu Thiểu Đình cùng Khinh Vân lập tức xông vào mật thất,đây kho súng ống đạn dược bí mật của nhà họ Thích.

Nhanh

cầm lấy tài liệu cùng mấy bao thuốc nổ,súng ống được đặt bốn góc,sau khi cài đặt đúng vị trí Vu Thiểu Đình cùng Khinh Vân lập tức rút lui.

Khi bọn họ đi qua cánh cửa đơn sơVu Thiểu Đình bỗng nhiên cảm giác sau ót

đau đớn,giống như bị cái gì đánh trúng,chậm rãi xoay người chỉ thấy

người đàn ông vừa rồi trúng phi tiêu của hắn lúc này đã không thấy.

Vu Thiểu Đình nhìn thấy người đàn ông đánh trúng mình rốt cục nhắm hai mắt lại.

“Thiểu Đình!” Lúc này Khinh Vân mới phát hiện hắn khác thường.

Mà khi hắn la lên Vu Thiểu Đình đã nghe không thấy.

Trước mắt của hắn xuất hiện nụ cười ngọt ngào của Liễu Uyển Nhi,dịu dàng gọi hắn anh Thiểu Đình.

“Tiểu Tiểu.” Gọi xong câu đó Vu Thiểu Đình thẳng tắp ngã xuống trên mặt đất.

Khinh Vân khó có thể tin tình cảnh trước mắt,mới vừa rồi Vu Thiểu Đình vẫn

cùng mình kề vai chiến đấu,rõ ràng bọn họ đã thành công,nhưng bây giờ. . . . . .

“Thiểu Đình! Thiểu Đình!” Vô luận hắn gọi thế nào, Vu Thiểu Đình cũng không mở mắt ra được.

Mắt thấy sắp đến giờ Khinh Vân cõng Vu Thiểu Đình,cho dù không cứu được hắn y cũng phải cõng hắn trở về, bởi vì bọn họ là anh em cùng vào sinh ra

tử.

“Tiểu Tiểu.”

Bị một tiếng kêu gọi thức tỉnh,Liễu Uyển Nhi giống như nghe được Vu Thiểu Đình đang gọi cô.

Anh ấy đã về sao?Vui vẻ làm cô lập tức chạy xuống giường căn bản không còn

kịp mang theo giày,liền nhào tới bệ cửa sổ nhìn vườn hoa trong đêm

tối,chỉ có bóng lá cây đung đưa theo gió dưới ánh trăng.

Cửa vẫn đóng mà con đường ngoài cửa cũng không thấy bất kỳ chiếc xe nào đậu.

Nồng đậm thất vọng ùa vào trong lòng.

“Anh Thiểu Đình,anh bao giờ mới trở lại?” Trong sân vườn trống trãi nghe không được câu trả lời.

Trong thư phòng

“Cái gì?Thiểu Đình bị thương nặng.” Tô Lực Hằng trong lòng trầm xuống,lập

tức căn dặn Tử Quyên”Lập tức báo người cho trực thăng đón Thiểu Đình trở về,để cho Đao Nhân tùy cơ ứng biến,nhất định phải cứu Thiểu Đình.”

“Dạ”Sau khi Tử Quyên rời đi,Tô Lực Hằng lòng chìm xuống đáy cốc,dù sao đều là

anh em đồng sinh cộng tử,hắn biết mỗi lần làm nhiệm vụ bọn họ đều bị

nguy hiểm tánh mạng nhưng hắn cho tới bây giờ vẫn tin họ có năng lực

chiến thắng tất cả,nên khi nghe nói có người sắp rời khỏi mình,trong

lòng nói không sợ đó là gạt người.

Lúc rạng sáng,một chiếc trực thăng đáp xuống tầng cao nhất của nhà họ Tô.

Vu Thiểu Đình được đưa ra ngoài mang vào căn phòng bí mật đã sớm chuẩn bị kỹ,trong phòng sắp xếp đầy đủ các dụng cụ chữa trị.

“Đao Nhân,Thiểu Đình thế nào?” Tô Lực Hằng nhìn bình dưỡng khí,trên mặt

không có chút ức giận Vu Thiểu Đình,ngược lại trong lòng có loại lo lắng nói không nên lời.

“Ở trên trực thăng ta đã xử lý vết thương của

hắn,nếu như có thể bình an vượt qua 72 giờ giai đoạn nguy hiểm mạng hắn

có thể giữ lại,nhưng phi tiêu đã tổn thương đến đầu cho dù bảo vệ được

tánh mạng,có thể tỉnh lại hay không phải xem số mạng của hắn.”

Ngay

cả bác sĩ đứng đầu Lưu Xuyên Đường,người ta gọi là Quỷ Kiến Sầu _Đao

Nhân cũng nói mặc cho số phận,chẳng lẽ Vu Thiểu Đình thực sự thoát không khỏi nạn này, không,Tô Lực Hằng muốn mạng hắn ông trời đừng mong lấy

đi.

“Bất luận dùng phương pháp gì nhất định phải làm cho hắn tỉnh lại.”

“Ta đành hết sức mà thôi.” Đao Nhân cũng không muốn nhìn Vu Thiểu Đình

chết,kể từ ngày vào Lưu Xuyên Đường,bọn họ đã thân như anh em.

Rạng

sáng mỗi ngày Đao Nhân vẫn canh giữ bên cạnh Vu Thiểu Đình,giúp hắn giảm sốt kéo Vu Thiểu Đình đến bờ tử vong trở lại,hiện tại hắn có thể làm

chỉ chăm sóc cho hắn.

Sáng sớm,Liễu Uyển Nhi không thấy đám người Tô Lực Hằng xuất hiện trong phòng khách như thường,chỉ có Tử Quyên vẫn chờ chực cô.

“Tử Quyên tỷ,chú đâu?”

“Ừ ~” Tử