XtGem Forum catalog
Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326120

Bình chọn: 7.00/10/612 lượt.

gia gia, giọng nói cũng

đề cao không ít, trong lòng ông lão cả kinh, vội vã ôm lấy Điểm Điểm bay tới căn phòng cách đó xa lắc xa lơ:

“Điểm Điểm, con đây muốn hại uy danh một đời của gia gia ta đem đi quét đất hay sao hả? Ban nãy ông

cháu chúng ta đang nghe lén mà! Biết cái gì gọi là nghe lén không hả?”

Thấy Điểm Điểm lắc đầu, ông lão thở dài nói:

“Nghe lén, chính là lén lút mà nghe, con thì giỏi nhỉ, thanh âm nói chuyện

lớn thế kia, nếu như dể cha con và mẹ con biết được, ta…cái bản mặt già

của ta biết để vào đâu?”

Nghe lén đồ đệ của mình và người khác ở

trong phòng nói lời tư tình, chuyện như vậy nếu truyền ra ngoài, thì ông trực tiếp tìm miếng đậu phụ đập chết đi cho xong.

Trời ơi, mặt ơi, mũi ơi, bây giờ ông ngay cả cái mặt và cái mũi đều chẳng còn nữa rồi!

“Ồ, xin lỗi, gia gia, bây giờ con sẽ đi nói với cha và mẹ, nói là ban nãy

gia gia ôm Điểm Điểm đứng ngoài cửa, người nghe lén là Điểm Điểm, gia

gia chưa nghe thấy gì hết…”

Giãy khỏi cánh tay ông lão, Điểm Điểm tựa như chạy ra ngoài. Còn chưa chạy tới cửa, người đã bị túm như xách một con gà:

“Con muốn làm ta tức chết hả? Lúc nãy may mà chúng ta chạy nhanh, cho dù bọn họ có nghe được thì cũng chưa chắc nghĩ tới ta. Điểm Điểm con nếu như

chạy tới đó nói như vậy, thế ta há chẳng phải…há chẳng phải trắng trợn

mà nói với họ rằng, ban nãy là ta đang nghe lén hay sao?”

Ông lão im lặng lườm Điểm Điểm, quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì sáng,

Điểm Điểm mới ở cùng Tiểu Tiểu bấy lâu thôi, không ngờ đã trở nên ngốc

nghếch vậy rồi. Xem ra sau này không nên để thằng bé đi theo Tiểu Tiểu

thì hơn! Đúng lúc một người bạn tốt của mình, không lâu trước vừa mới

thu mấy tiểu đồ đệ, xem ra dẫn Điểm Điểm đến đó học nghệ cũng hay. Điểm

Điểm căn cốt không tệ, cũng đã đến tuổi học võ rồi.

“Gia gia, thế Điểm Điểm phải nói ra sao. Lúc nãy gia gia nói sẽ khó xử, sẽ ảnh hưởng

đến mặt mũi của gia gia, Điểm Điểm mới muốn đi ra làm sáng tỏ một chút…”

Điểm Điểm bất an vung tay, cái cảm giác bị treo trong không trung thật không tốt, một chút cũng không tốt!

“Ta…con cái gì cũng không cần nói là được!” Ông lão thở dài một tiếng, cũng hạ

quyết tâm phải dẫn Điểm Điểm rời khỏi, còn tiếp tục ở cùng với Tiểu Tiểu nữa, thật sự sẽ làm hư đứa trẻ này mất.

“Ờ, Điểm Điểm biết rồi,

gia gia! Lúc nãy Điểm Điểm nghe gia gia nói, mẹ cũng đã tìm được cha mẹ

rồi, thế Điểm Điểm có phải cũng sẽ có ông ngoại bà ngoại hay không?”

Bé đã nhịn hết cả một buổi chiều cũng không hỏi ra vấn đề này, bây giờ

thật sự không nhịn nổi nữa. Nếu như đã tìm được cha mẹ của mẹ rồi, có

phải sẽ có nhiều người thương bé hơn hay không? Bộ óc nhỏ của Điểm Điểm

xoay chuyển, cảm thấy chắc chắn là vậy không thể sai được.

“Điểm Điểm ngoan, đúng đó. Nhưng Điểm Điểm đừng hỏi mẹ của con nhé, mẹ con nghe rồi sẽ không vui. Đợi qua vài ngày nữa là ổn!”

Trong lúc ông lão nói chuyện, đem Điểm Điểm đặt xuống, nhìn trang trí đơn

giản trong phòng, ông bắt đầu nhíu mày suy nghĩ: Xem ra phải dùng độc

rồi, bằng không, ông thật không dám bảo đảm, có thể đem nhiều người như

vậy cùng cứu ra hết. Chỉ là nghe Tiểu Tiểu nói, Hoàng thượng đã biết sự

lợi hại trong việc dùng độc của Tiểu Tiểu, không biết sẽ có sự phòng bị

gì không đây?

***

“Tiểu Tiểu, chuyện ngày đó, nàng có gì muốn giải thích không?”

Hai người ngoài cửa sổ đã đi xa, nghĩ đến dấu hôn trên người Tiểu Tiểu ngày hôm đó, mặt Lân vương liền bắt đầu đen lại. Tuy hai người đã làm hòa,

nhưng hắn vẫn muốn biết ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Hôm đó, là sơ xuất của thiếp! Lân, thiếp nghĩ rằng Hoàng thượng là Hoàng

thượng, ắt hẳn là một quân tử, không ngờ ngài ấy cũng chẳng phải là quân tử gì, thì ra là một tên tiểu nhân! Không phải thiếp đã từng nói ngài

ấy muốn sủng hạnh thiếp, kết quả thiếp khiến ngài ấy làm môn thần cả một đêm hay sao? Không ngờ ngài ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng, hôm đó

thiếp vừa bất cẩn, liền bị ngài ấy điểm huyệt, Như Nhi theo thiếp cũng

chẳng có ở đó, cứ thế bị ngài ấy bế đến căn mật thất ở cách vách. Thiếp

đương nhiên kiên quyết không theo, nhưng ngài ấy lại muốn…

Thiếp

khuyên ngài ấy rất lâu, cuối cùng lấy việc chữa khỏi bệnh cho Hoàng thái hậu nương nương cộng thêm thời gian thích ứng mười ngày, ngài ấy mới

buông ta cho thiếp…cũng chính tại lúc đó, lúc ngài ấy mở cửa, thì thiếp

thấy chàng…”

Tiểu Tiểu cúi thấp đầu xuống, nghĩ đến chuyện hôm

đó, bây giờ nàng đã rất khó chịu, cái loại cảm giác vừa đau lòng vừa bất lực ấy, nàng vẫn là lần đầu tiên lĩnh hội được.

“Cái gì gọi là thời gian thích ứng mười ngày?”

Lân vương đen mặt, lấy làm khó hiểu hỏi. Hoàng thượng, sao có thể đối xử

với Tiểu Tiểu như vậy chứ? Huynh ấy không phải trước giờ đều khinh

thường nhất là dùng bạo lực với nữ nhân hay sao? Hơn nữa hình như là,

huynh ấy từ trước tới nay chưa từng cưỡng ép một nữ nhân nào mà!

“Lúc đó thiếp tính rằng thời gian đến khi tên thích khách kia đến còn nửa

tháng, cho nên liền nói cho thiếp thời gian hai mươi ngày để thiếp thích ứng một chút, đến khi đó thiếp sẽ thật lòng thật dạ yêu ngài ấy, cũng

c