Insane
Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329361

Bình chọn: 9.5.00/10/936 lượt.

àng thượng, thời gian không còn sớm nữa, Hoàng thượng muốn đến đâu nghỉ ngơi?”

Hỷ công công bưng thẻ ngọc, đưa đến trước mặt Hoàng thượng hỏi.

“Hỷ công công, mặt của Liên phi giờ ra sao rồi?”

Đến đâu? Nhớ đến cách nghĩ sáng nay, Hoàng thượng thật muốn qua đó thử xem. Nhưng thể diện thì lại không cho phép hắn qua đó, hôm nay nàng thật bất kính với mình.

“Hoàng thượng, thái y vẫn chưa nghiên cứu ra là trúng loại độc gì!”

Hỷ công công cúi đầu, bộ dạng bây giờ của Liên phi, thật sự rất buồn cười. Nhớ đến bản mặt của nàng ta, ông liền muốn cười.

“Hỷ công công, ngươi nói xem có phải người của hoàng cung chúng ta có chút

không sạch sẽ? Sao mấy thứ độc vớ vẩn lại càng ngày càng nhiều thế này?” Hoàng thượng nhìn thẻ ngọc, hắn đắn đo do dự không biết phải đến đâu

đây?

“Hoàng thượng, ngày mai nô tài sẽ tìm người tra xét, nhất

định sẽ tìm cho ra kẻ đáng nghi.” Trong lòng Hỷ công công thầm nói, ông

biết người đáng nghi nhất, nhưng không thể nói được.

“Nếu Tiêu Kiếm ở đây thì tốt quá, y thuật của y cao siêu, nhất định có thể nhìn ra là độc gì!”

Hoàng thượng thở dài một tiếng, thời gian gần đây, Tiêu Kiếm xuất hiện trong

đầu mình càng ngày càng ít, ngược lại thì thời gian nữ nhân kia xuất

hiện lại nhiều hơn.

“…” Hỷ công công đứng yên lặng, không phát biểu ý kiến của ông ta.

“Hỷ công công, Liên phi nói ‘Thụy Tiên’ hạ độc nàng ta, ngươi nghĩ sao?”

Hoàng thượng nhìn Hỷ công công, sao cứ cảm thấy hôm nay ông ta quái lạ

thế nào ấy, đang sợ mình sao?

“Nô tài không biết. Tiên phi nương

nương làm sao hạ độc nàng ta được? Nếu đúng, thì lúc đó Liên phi nương

nương hẳn là phải biết chứ…”

Hỷ công công giải vây cho chủ tử của mình, thật ra, ông cũng cảm thấy khả năng là Tiên phi nương nương khá lớn.

“Ừm, cũng có lý. Tối qua Liên phi đi tìm ‘Thụy Tiên’, mang theo cái gì? Đem cái gì ra ngoài?”

Hoàng thượng vô ý hỏi, mấy cái này Hỷ công công đều biết, ai bảo ông ta là thiếp thân thái giám của mình chứ?

“Hồi Hoàng thượng, Liên phi nương nương mang theo một chậu hoa hồng Kim Ngân rất đẹp, tay không đi về, không đem gì cả!”

Vẫn cung kính trả lời như cũ, không ngờ sau khi Hoàng thượng nghe xong thì mặt mày biến sắc:

“Ngươi nói cái gì? Liên phi tặng hoa cho nàng sao?”

Không phải nàng lợi hại thông minh lắm à? Sao có thể nhận hoa của Liên phi

chứ? Hoa của Liên phi, rất có vấn đề. Hoàng thượng thầm mắng ‘Thụy Tiên’ mấy tiếng, tim đập mãnh liệt.

“Dạ phải, nghe nói là hoa hồng Kim Ngân mà Hoa ma ma mới nghiên cứu ra, chậu hoa kia xinh đẹp lộng lẫy,

hơn nữa cả thế gian này chỉ có một chậu đó. Hoàng thượng, xem ra lời của người có tác dụng rồi, chắc Liên phi muốn nịnh nọt Tiên phi đó mà…”

Hỷ công công lấy lòng mà phân tích, nhưng mặt của Hoàng thượng vẫn lạnh lẽo như cũ, chẳng có lấy tí gì làm vui vẻ cả.

“Trẫm mệt rồi, tối nay cứ ở tẩm cung, hầu hạ trẫm nghỉ ngơi đi, Hỷ công công.”

Hoàng thượng thở dài một tiếng, trong lòng đột nhiên lại trầm xuống. Có cần đến đó ngăn cản không? Hắn vẫn đang đắn đo.

Nằm trên giường, khó mà chợp mắt được, nghĩ tới ‘Thụy Tiên’ đáng yêu kia sẽ bị người ta hạ độc thủ, sắp rời khỏi mình rồi, trong lòng Hoàng thượng

liền bắt đầu bất an. Muốn ngồi dậy, trong đầu lại nhớ đến những lần nàng đối nghịch với mình, lúc nào cũng chống đối mình, không ngồi dậy, lại

nhớ đến đôi mắt to tròn giận giữ, đôi môi đỏ mọng cùng với nụ cười tinh

nghịch kia của nàng…

Đầu sắp nổ tung luôn rồi, Hoàng thượng tức tối thét lên một tiếng: “Cô cút ra cho ta!”

Một tiếng gào thét, nàng không cút ra, nhưng đèn bên ngoài thì cái nào cái

nấy đều sáng hết cả lên, rất nhiều người cùng xông vào:

“Thích khách…thích khách, Hoàng thượng, thích khách ở đâu?”

Trợn con mắt phát hỏa lên, Hoàng thượng giận dữ nói: “Thích khách cái gì? Các ngươi nghe ai nói có thích khách thế hả?”

“Hoàng thượng, hình như lúc nãy người kêu…” Lo lắng có đủ, nhưng giọng nói thì lí nhí, Hỷ công công rụt cổ lại. ánh mắt Hoàng thượng nhìn mình đáng sợ quá đi, cứ như muốn ăn tươi mình luôn vậy.

“Cút!”

Người

đều chạy ra hết cả rồi, chỉ còn sót lại Hoàng thượng vẫn còn đang bực

tức ở đó. Bọn họ không xem những gì mình nói là lời nói mớ đấy chứ? Mấy

người bọn họ người nào người nấy đều quy quy củ củ thật đúng là chán,

vẫn là ‘Thụy Tiên’ tốt, dám không xem lời nói của mình ra gì. (Tác giả: E hèm, Hoàng thượng hình như có khuynh hướng thích bị ngược.)

“Đi, đến Lâm Tiên cung, đem chậu hoa hồng Kim Ngân hai màu kia về đây cho trẫm.”

Nghĩ một lúc, Hoàng thượng vẫn gọi ‘Ám’ ra, ‘Ám’ nghe xong lời phân phó của

Hoàng thượng, khóe miệng không khỏi co giật, võ công cao thủ như mình

đây, chẳng lẽ phải bắt đầu làm ‘trộm’ hay sao?

“Hoàng thượng,

nhiệm vụ này dễ ẹt, đâu cần thuộc hạ phải đi?” Tuy chỉ là một ám vệ,

nhưng cũng có nguyên tắc, chuyện lén lén lút lút hắn không muốn làm.

“Đi đi, trẫm nói ngươi đi là được. Cẩn thận một chút, đừng để nàng phát hiện.”

Vũ nhục, đúng là vũ nhục mà!

Nghĩ tới mình đây cũng coi như là đỉnh cấp cao thủ, sao có thể bị một nữ

nhân chẳng có tí võ công nào phát hiện cơ chứ? Mắt ‘Ám’ phát hỏa, Hoàng

thượng ngại