
lớn nơi xa cản trở, mới thở dài một cái.
Khu rừng rậm này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Chẳng lẽ… Nàng thực phải sống nơi này cả đời sao? Tô Từ chỉ cảm thấy vô lực,
chân mềm nhũn, đặt mông ngồi lên tảng đá vẫn đang nóng bỏng, nhìn màu
xanh phía dưới than thở.
Tiger cũng tùy theo ghé vào bên cạnh
nàng, Tô Từ quay đầu nhìn thoáng qua, cười sờ da lông của nó, “Tiger, ta vẫn là không cam tâm a.”
“Ngươi lại không thể nói chuyện, ta
cũng chỉ có thể lần mò mà đi từng bước. Đợi qua mùa đông đi, chờ ta an
toàn sống qua mùa đông, chúng ta liền thẳng hướng đi về phía trước! Ta
liền không tin khu rừng này thật là không có điểm cuối!”
Tiger chớp chớp mắt, quay đầu liếm một chút tay Tô Từ, sau đó giống như là cảm thấy hương vị rất tốt, lại liếm một chút.
Lòng bàn tay bị liếm lấy ngưa ngứa, Tô Từ vội cười né tránh, Tiger không
chịu, một người một hổ nháo thành một đoàn. (*TL: “giỡn vui quá ha, cho
tui dzô góp dzui với”, Tiger: “gầm gừ”, dzọt lẹ không là mất mạng a)
Náo loạn hảo một hồi, trên tay, trên mặt Tô Từ toàn là nước miếng của
Tiger, ghé vào trên thân nó nghỉ ngơi hảo một hồi mới đứng lên, quyết
định khởi hành về nhà.
Kết quả lần này tuy rằng không khoái trá, nhưng cũng không phải là không được gì.
Nghĩ cây diệp tử vừa có thể trị thương vừa có thể đuổi đi dã thú, tâm tình
Tô Từ liền tốt lên rất nhiều, quyết định kêu Tiger theo đường cũ trở về, nàng còn muốn nghiên cứu một chút cây diệp tử này.
Trước khi rời đi Tô Từ lần nữa nhìn xuống một mảnh xanh lục phía dưới, sau đó xoay người định leo lên lưng Tiger.
Nhưng rất nhanh, động tác nàng cương một chút, nhanh chóng xoay người nhìn hướng một ngọn núi hơi gồ lên trong một mảnh màu lục.
Tuy rằng nơi đó vẫn là một mảnh lục sắc, đã không còn thân ảnh mà nàng vừa
mới nhìn thấy, nhưng Tô Từ xác định chắc chắn, vừa rồi nàng quả thật
thấy một người!
Thì phải là… bọn người của Chu Lập?
Hoặc là nơi này ngoài nhóm du lịch của nàng bị lạc vẫn còn người khác?
Bên tai nàng có thể nghe thấy thanh âm tim đập nhanh, Tô Từ gắt gao nhìn
chằm chằm ngọn núi đó, hàm răng bởi vì kích động, cắn được lợi cũng bắt
đầu phát đau. Tô Từ cũng không biết rõ chính mình như thế nào trở về, đầu óc là một
mảnh hỗn loạn, đợi Tô Từ lấy lại tinh thần thì đã thấy vách núi nơi
huyệt động xuất hiện ở không xa phía trước.
Người là một quần cư động vật, nếu thân sống ở nơi phố xá sầm uất sẽ cảm thấy phiền vì đông
người ồn ào, ầm ĩ. Lâu lâu có cơ hội sẽ tìm nơi an tĩnh nghỉ ngơi mấy
ngày, nhưng lại không thể chân chính thoát khỏi cuộc sống bận rộn lo
cơm, áo gạo, tiền hàng ngày.
Đối với đám người của Chu Lập, Tô
Từ thật sự không có cảm tình và thương hại. Bằng chứng là, nàng thật sự
được Tiger chiếu cố chu đáo, có một cuộc sống sung túc, cũng không muốn
qua giúp đỡ mấy người đó.
Nhưng trên thế giới này có lẽ chỉ còn có mấy người đó là đồng loại với nàng.
Tô Từ bị lạc vào thế giới này từ tháng 6, hiện tại đã là tháng 8, đã trải
qua hơn 2 tháng, Tô Từ đã khắc sâu cảm giác thống khổ một mình một người sống tại đây. Nàng có thể chịu được cuộc sống này đến bây giờ là do
nàng tự kềm nén cảm xúc của mình, nhưng vừa mới đây nàng thấy được thân
ảnh của một con người, đầu óc Tô Từ liền trở nên điên cuồng, muốn tìm
một người cùng nàng trò chuyện.
Tối đó, Tô Từ lăn qua lộn lại
hơn nửa đêm, vừa mới bắt đầu suy nghĩ, Tô Từ có chút do dự, suy nghĩ
càng lâu, trong đầu nàng toàn tính toán xem làm thế nào có thể tìm đến
đỉnh núi đó.
Nhưng buổi sáng hôm sau, Tô Từ bị tiếng gầm của Tiger làm cho bừng tỉnh.
Bình thường nếu như Tô Từ không thức dậy, Tiger sẽ không ầm ĩ làm phiền
nàng. Lúc này Tô Từ còn chưa triệt để tỉnh ngủ, liền cảm giác thấy mũi
của Tiger không ngừng tại phía dưới bụng nàng vừa dụi đầu vào vừa ngửi
ngửi, sau đó cổ họng không ngừng khò khè, đầu chúi xuống, mũi hướng
xuống phía dưới chà chà.
Chỗ mẫn cảm đột nhiên bị tập kích
(*vùng “tam giác” của chị ý đó mà), Tô Từ lập tức thanh tỉnh lại, thân
thể sớm đã vô ý thức cuộn tròn thành một đoàn, mặt dần dần biến hồng lại biến xanh trong hắc ám của huyệt động, lúc này nàng mới ý thức đến
chính mình đang bị Tiger xxx quấy rối (*quấy rối td).
Nàng còn
đang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Tiger lại tấu tới đây, không
ngừng ngửi ngửi trên thân nàng, tiếng hô trong cổ họng vốn còn mang điểm nghi ngờ, bây giờ đã trở nên gấp gáp, dáng vẻ trông như rất lo lắng.
Tô Từ xanh mặt, đôi tay hướng xuống phía dưới dùng sức đẩy ra đầu của nó.
Trong đầu nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Không lẽ nào… hiện tại là thời kỳ lão hổ phát tình?”
Dù sao chỉ số thông minh của Tiger
quá cao, mà ngay từ đầu Tiger tỏ thái độ tốt với Tô Từ hết sức đột ngột, nàng lại suy đoán nguyên nhân có phải hay không Tiger nhầm lẫn cho rằng nàng là giống cái có thể cùng nó giao phối.
Tuy rằng rất vớ
vẩn, nhưng những biểu hiện khác thường của Tiger đối với nàng làm cho
suy nghĩ này không chỉ xuất hiện một lần trong đầu Tô Từ.
Nếu
như Tiger cường ép, Tô Từ khẳng định là muốn ngăn cản cũng ngăn không
được, nhưng nàng v