
thể nói là ăn không biết ngon.
Trên đường trở về, Lưu Hằng hỏi Viên Lai Lai, "Đưa em đi. . . ."
Viên Lai Lai nhanh chóng đáp lời, "Về nhà Tần Miểu!"
Tần Miểu hô to một tiếng, giống như bị kinh sợ, "Trở về nhà thầy Hình đi"
Viên Lai Lai yên lặng nhìn cô, trong đôi mắt nhỏ tất cả đều là uất ức, cô muốn dùng vẻ mặt này cảm hóa Tần Miểu, Tần Miểu mềm lòng, không còn hơi sức nói: "Được rồi. . . ." Thừa cơ hội này tách khỏi Lưu Hằng, yên tĩnh một chút cũng tốt, trong lòng cô yên lặng nghĩ thầm. Lưu Hằng không nói gì, hai mươi phút sau chỉ nói: "Đến rồi."
Viên Lai Lai xuống xe, liếc mắt nhìn tiểu khu, sao quen mắt thế này? Ô, mẹ hắn chứ, không phải tiểu khu Lưu Vân sao? Chẳng lẽ Tần Miểu cũng ở nơi này? Con mẹ nó, lại bị lừa rồi!
Lưu Hằng kéo Tần Miểu đang muốn xuống xe, "Đây là nhà cô ấy, em ở trong này chờ, anh đi nói vài câu với cô ấy."
Thấy Lưu Hằng xuống xe, Viên Lai Lai đem toàn bộ bất mãn đối với anh ta viết ở trên mặt, Lưu Hằng hơi hơi nhíu lông mày, đi tới trước mặt cô, "Chuyện xảy ra cần giải quyết mới là đạo lý, em trốn tránh như vậy vô dụng thôi"
Viên Lai Lai im lặng.
"Chuyện bọn họ đã là rất nhiều năm trước rồi, anh cho em biết bởi vì em là bạn của Tần Miểu, nghe được từ miệng anh sẽ khách quan hơn, nếu là người khác có dã tâm nói cho em nghe, hoàn toàn sẽ là ý nghĩa khác rồi."
Im lặng như trước.
"Còn nhớ chuyện xảy ra trên tàu ngày đó không? Sáu năm trước cũng từng xảy ra với Tư Tình, lúc đó bọn họ cũng chưa chững chạc, em có biết đối với người trẻ tuổi tình yêu phải luôn trọn vẹn, xảy ra chuyện như vậy bọn họ cũng không chịu được, Tư Tình khư khư cố chấp, bỏ ra nước ngoài, Hình Diễn từng đuổi theo, chỉ là khúc mắc giữa bọn họ cũng không giải quyết được, cho nên không thể nào ở bên nhau, chưa đầy một năm thì Tư Tình kết hôn, cưới một người Anh, lần này cô ấy ly hôn rồi trở về đây, cho dù mục đích của cô ấy là gì thì chỉ cần cô tin Hình Diễn là được rồi, cậu ta thật sự nghiêm túc với cô, khi đó cậu ta với Tư Tình có thể trên tình huynh muội, dù sao bọn họ cũng lớn lên cùng nhau, nhưng cậu ta đối xử với cô không giống như vậy."
Vẫn là trầm mặc.
"Có lẽ còn có cái gì đó mà tôi không biết, Hình Diễn sẽ nói cho cô biết, về thôi."
Viên Lai Lai cuối cùng cũng mở miệng: "Nói xong rồi."
Lưu Hằng sửng sốt một chút, gật đầu một cái.
"Cút đi."
Lưu Hằng nóng nảy, giận dữ hét: "Tôi là ông chủ của cô!"
Viên Lai Lai im lặng, rồi nói: "Vậy tôi cút. . . . . ." Trong lòng cũng đang mắng chửi hắn, cho phép hắn đưa cô đến chỗ ở của Tần Miểu, ai cho phép hắn đưa cô về nhà! Biết cô ở đây là giỏi lắm sao!
Nhìn bóng lưng cô, Lưu Hằng đã biết được tương lai của mình sẽ trở nên như thế nào, nghĩ tới đây hắn quay đầu lại nhìn Tần Miểu một cái, chỉ thấy mặt cô dán sát vào cửa kính chống lỗ tai lên đang nghe ngóng cuộc nói chuyện của hai người, khóe miệng anh giật giật, sao không hạ cửa kính xuống? Không phải sẽ nghe rõ hơn sao?
Nửa đêm lúc Hình Diễn lái xe trở về, người gác cổng mở cửa rồi chào hỏi anh, "Hình tổng, ngài đã trở lại."
Mặt Hình Diễn lạnh lùng nhưng vẫn gật gật đầu.
Người gác cổng không nhìn thấy rõ sắc mặt của anh, tiếp tục nói như đang dâng báu vật: "Vừa rồi có một người đàn ông đưa Viên tiểu thư về, chúng tôi đều cho rằng đó là cậu."
Hình Diễn ngẩn người, cuối cùng mở miệng, "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Ba bốn tiếng trước." Thấy anh trả lời với mình, giọng của người gác cổng phấn khởi rất nhiều so với vừa rồi.
"Bọn họ còn đứng đó nói chuyện một hồi lâu."
Hình Diễn gật đầu một cái, không hỏi nữa, lái xe vào.
Về đến nhà, thấy Viên Lai Lai vẫn ngồi trong phòng khách xem ti vi, anh đổi giày đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, "Sao còn chưa ngủ?"
Viên Lai Lai cố làm ra vẻ vui mừng nhìn anh, "Hôm nay về sớm thế?"
Hình Diễn cau mày, đã rạng sáng rồi, vậy mà còn sớm? "Hôm nay em đã làm gì?"
Viên Lai Lai lắc đầu một cái, "Không làm gì hết."
"Không ra ngoài?" Hình Diễn hỏi lại, tại sao lại muốn lừa anh?
Viên Lai Lai vẫn lắc đầu như cũ, "Không có, còn anh, anh đã làm cái gì?" Thử dò xét lẫn nhau, tất cả cũng vì không tin tưởng lẫn nhau.
Anh cầm điều khiển tắt ti vi sau đó ẵm cô lên, "Đi làm, xã giao khách hàng, bây giờ đi tắm rồi đi ngủ."
Viên Lai Lai ghé sát vai anh cố tình ngửi tới ngửi lui, sau đó trêu chọc, "Khách hàng của anh là nữ phải không? Nhất định là một người rất đặc biệt."
Cơ thể Hình Diễn bỗng cứng lại, "Sao lại nói như vậy?"
"Phụ nữ dùng nước hoa bạc hà thật sự không nhiều lắm, được rồi được rồi, mau buông em xuống, em đã tắm rồi, anh đi tắm đi." Viên Lai Lai giãy giụa, nhưng Hình Diễn lại ôm chặt hơn.
"Vậy thì tắm thêm lần nữa." Hình Diễn cúi đầu hôn lên trán cô.
Viên Lai Lai giãy giụa dữ dội hơn, "Không tắm, em phải đi ngủ rồi." Trong lòng bỗng thấy xót xa cho chính mình, kết hôn lâu như vậy anh cũng không chịu chạm vào cô, Tư Tình quay lại, anh liền trở thành một người như vậy, cô cũng không phải là công cụ phục vụ tình dục cho anh, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?
Hình Diễn cúi đầu thấy trong mắt cô hiện lên sự kiên quyết lẫn một chút chán ghét thì sửng sốt một c