
kiên nhẫn để chờ nữa, tựa vào người Hình Diễn thiếu chút nữa là ngủ thiếp đi, nhìn chú tiểu uể oải nói: "Mời thầy của em tới đây, chị muốn thương lượng một chút với ông ấy."
Vẻ mặt cậu nhóc bối rối, "Việc này. . . . . ."
"Có vấn đề gì sao?" Giọng Viên Lai Lai có chút nghiêm nghị, giờ phút này nhất định phải làm cho mình trông không giống quả hồng mềm, dừng một chút mới mặc cả tố được.
"Không phải. . . . . ." Chú tiểu bối rối hơn nữa, nhiều lần nhìn ra ngoài cửa.
Trong đầu Viên Lai Lai lóe lên một ý nghĩ, "Thẩy của em không có ở đây sao?"
Tiểu Sa Di chắp tay trước ngực, "Thí chủ đoán như thần."
Như thần cái rắm! Ngôi chùa vắng vẻ như thế, hàng tích trữ chắc sẽ không nhiều lắm, hơn nữa nhìn vẻ mặt khẩn trương của cậu bé, cô liền dò hỏi, "Thầy của em đi đâu?"
"Mua . . . . . Mua hàng rồi. . . . . . A di đà Phật, người xuất gia không nói càn nói bậy."
Viên Lai Lai bị choáng một hồi, dù đã nghĩ đến, thế nhưng. . . . . . ! Chính cô cũng có thể đi chợ đêm mua, cần gì phải vào trong chùa mua giá cao hơn chứ! Tặng phẩm, nhất định phải là tặng phẩm!
Đến khi đến vị sư già trở lại, Viên Lai Lai vẫn đang tính toán phải nói như thế nào với ông ấy, đầu tiên cô thử mở miệng thăm dò, "Cái này với Phỉ Thúy bao nhiêu tiền?"
Chú tiểu giơ lên 4 ngón tay.
"400? Cái này mà đòi 400? Ở mấy quầy bách hóa tổng hợp chỉ có giá hơn một 100 đồng!" Viên Lai Lai hô to gọi nhỏ, mưu đồ thả khói mù làm đối phương mê muội, sau đó thừa dịp đối phương choáng váng đầu óc mới bắt đầu ra tay.
Sư thầy nói một câu "A di đà Phật" xong chú tiểu lập tức nói: "Thí chủ, chị nghĩ sai rồi, là 4 vạn baht Thái, Phỉ Thúy ba trăm năm, như vậy là đã rẻ lắm rồi."
4 vạn. . . . . . ! Đó không phải là 8000 nhân dân tệ sao? Muốn ăn thịt người ta luôn hay sao! Cô khẽ cắn răng, "Một vạn baht Thái!" Cao nhất rồi!
Chú Tiểu mỉm cười sắp lấy lại chiếc hộp trong tay Viên Lai Lai, "Xem ra. . . . . ."
Viên Lai Lai đoạt lại, "Hai vạn!"
Tiểu Sa Di lắc đầu một cái.
Trong lòng Viên Lai Lai cực kỳ tức giận, nể mặt Bồ tát cũng có thể bớt 50% mà! "Không mua nữa!"
" Em muốn mà, sao lại không mua." Lúc này Hình Diễn đã nhìn đủ mọi nét mặt của Viên Lai Lai cuối cùng cũng thốt lên, "Được 4 vạn."
"Không được!" Viên Lai Lai cự tuyệt thẳng thừng rốt cuộc anh có hiểu niềm vui sướng khi mua đồ của phụ nữ là gì không? Phụ nữ đi mua đồ không phải chỉ vì mua được đồ mà vì cò kè mặc cả được thì họ mới mua.
"Nói nữa trừ tiền lương!"
Viên Lai Lai uất ức, cô là vì tiết kiệm tiền cho anh có được không? Nhưng mà nếu anh nói như vậy thì có tiêu xài gì thì đó cũng không phải là tiền của mình, mua thì mua, ai sợ ai! "Trên người chúng tôi không có nhiều tiền mặt như vậy!"
Chú Tiểu mỉm cười, "Chỗ em cũng thanh toán bằng thẻ."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ! ! ! !
Mãi cho đến khi ra khỏi cửa chùa, Viên Lai Lai vẫn có cảm giác hư ảo như không có thật, cô nhớ đến lúc trước đi du lịch ở Vân Nam, trước khi đi vào miếu thờ hướng dẫn viên du lịch có nhắc nhở nhiều lần là: sau khi đi vào trong không nên thắp nhang tùy tiện, nhiều khi dâng hương cũng bị quét thẻ đấy! Thì ra chuyện như thế là có thật!
Mặt dù cuối cùng cô cũng đoạt lại túi ngọc từ tay sư thầy già đó, nhưng mà lòng cô vẫn như đang rỉ máu. . . . . .
Hình Diễn thấy cô bước càng ngày càng chậm, cuối cùng dứt khoát quay đầu lại, anh kéo cô, "Em định làm gì thế?"
"Trở về xin Bồ Tát hoàn lại hóa đơn ấy mà!" Chuyện này sao có thể bỏ được chứ?
Hình Diễn không nhịn được cười, ngăn cô lại rồi ôm cô vào trong ngực, "Thật là báu vật trong các loại báu vật, bây giờ chúng ta đi ăn cơm, buổi chiều đi dạo thêm một lần nữa rồi ngày mai chuẩn bị trở về nước."
Viên Lai Lai vừa nghe được về nước lập tức đem những buồn bực mới phát sinh khi nãy quăng lên chín tầng mây, nhưng mà cũng không đúng lắm, đúng là cô muốn về nước, nhưng lại không muốn đi cùng anh!
Tối hôm đó hai người vừa về đến khách sạn Viên Lai Lai liền rình mò trên cửa bắt đầu thăm dò tình hình, cho đến khi trên hành lang không còn chút động tĩnh gì, cô mới nhanh chóng xách theo hành lý chạy ra khỏi khách sạn, trước khi đi vẫn không quên viết lại lời nhắn lên giấy: Anh mới là hai hàng, phía sau vẫn không viết thêm ba dấu chấm than rồi dán lên cửa phòng Hình Diễn.
Cho anh dám gạt em! Cho anh dám trêu chọc em! Để xem anh một đại BOSS sẽ như thế nào khi đưa tay hỏi mượn tiền người khác để trở về nước. . . . . . Nghĩ đến dáng vẻ phải cầu khẩn van nài hỏi mượn tiền người khác của Hình Diễn, trong lòng Viên Lai Lai vui không thể tả, chẳng lẽ đây chính là tâm trạng của kẻ làm tôi tớ bị đàn áp lâu ngày sao? Hừ hừ! Anh mới là tôi tớ!
Đến sảnh khách sạn Viên Lai Lai vẫy một chiếc xe taxi, khoe khoang vẻ hài lòng đắc ý của mình lên Bách Độ Thượng dịch hai chữ ‘ sân bay ’ trong tiếng Thái, tài xế lại hỏi cái gì đó, cô nghe không hiểu, chỉ nhắc lại hai chữ ‘ sân bay ’.
Thế mà cô lại quên mất mình là người nước ngoài, không biết một người nào trên đường hết, khi lần đầu tiên thấy tấm bảng hiệu thật to của một cửa hàng bán kim cương cô hâm mộ một chút, lần thứ hai cô ki