
h giúp đỡ mọi người nhất mà tôi gặp. Anh tận lực giúp đỡ đồng nghiệp như thế, tôi cũng muốn thay mặt mọi người cảm ơn anh!”.
Bạch Đào Ninh không cười mà vô cùng nghiêm túc nói: “Nhã Khả, em biết anh không phải là một người nhiệt tình gì. Những chuyện đấu đá hục hặc với nhau chốn quan trường anh đều biết, và cũng đều trải qua. Có không ít đồng nghiệp của Phòng Kế hoạch rất có thành kiến với Bạch Đào Ninh anh đấy. Anh không phủ nhận mình đúng là loại người như thế. Nhã Khả, không phải anh giúp đỡ đồng nghiệp, mà chỉ giúp đỡ em!”.
Ẩn ý phía sau những lời nói đó đã quá rõ ràng. Vương Nhã Khả thoáng sợ hãi, vội vàng tìm kiến nụ cười để che giấu sự bối rối trong lòng, nói: “Anh nói linh tinh gì thế, chúng ta là đồng nghiệp mà!”.
Bạch Đào Ninh thấy Vương Nhã Khả đang cố tình lẩn tránh, lời nói tỏ ra dứt khoát rõ ràng, anh lại càng nghiêm túc, càng nhẹ nhàng, càng thành khẩn: “Nhã Khả, ý của anh chắc em cũng hiểu. Thực ra, anh đã thích em từ lâu, từ lần gặp mặt đầu tiên. Nhưng, khi ấy bên cạnh em đã có Ân Tấn Minh, anh không thể là kẻ thứ ba xen vào phá vỡ tình cảm vợ chồng của hai người, cho nên, anh luôn cất giữ tình cảm này sâu trong đáy lòng. Anh không muốn là một kẻ tiểu nhân phá hoại gia đình người khác, anh cũng không muốn vì anh mà em phải khó xử. Nếu không phải vì tình cảm của em và Ân Tấn Minh nảy sinh một vài vấn đề thì có lẽ cả đời này anh cũng không nói ra chuyện này. Anh chỉ muốn em vui vẻ, nhưng hiện tại, em không hề vui vẻ. Em và Ân Tấn Minh đã ly hôn rồi, tình cảm cũng đã hết, vậy thì sao em không thử đón nhận tình cảm của anh? Để anh trao cho em niềm tin, để anh tặng cho em niềm vui nhé!”.
Suýt chút nữa Vương Nhã Khả không còn cầm vững ly rượu được nữa. Rượu vang trong ly thuỷ tinh như phát ra một luồng sáng kỳ lạ, trước ngọn nến lung linh trên bàn, nó cứ dập dờn bồng bềnh từng đợt từng đợt, giống như hàng ngàn con sóng biển đang vỗ vào bờ, khiến trái tim kiên định và vững chắc của Vương Nhã Khả đang từng chút từng chút đổ sập rồi dần dần vỡ vụn…
Trái tim cô đang rối bời, vô cùng rối bời.
Bạch Đào Ninh dịu dàng chăm chú nhìn Vương Nhã Khả. Ánh mắt anh ta như hồ nước sâu, trong lành tựa rượu nguyên chất khiến người ta mê đắm như lạc vào giấc mộng. Vương Nhã Khả đưa mắt nhìn anh ta, chợt thấy sợ hãi, như thể ánh mắt của cô bị đôi mắt sâu thăm thẳm đó hút vào, không thể trốn tránh cũng không thể chạy thoát được.
Giọng trầm ấm của Bạch Đào Ninh vang lên: “Nhã Khả…”.
Trái tim Nhã Khả như tan chảy trước giọng nói dịu ngọt mà ấm áp đó. Lời nói chứa chan ân tình khiến trái tim cô như phiêu đãng về mấy năm trước. Khi đó, cô và Ân Tấn Minh vẫn còn là oan gia của nhau, chẳng biết tự bao giờ đôi trái tim lại dần xích lại gần nhau, chỉ có đôi trẻ khi đó là ngốc nghếch không nhận ra. Nếu không phải vì lần Vương Nhã Khả bị trẹo chân thì không biết tình yêu của họ sẽ còn phải trải qua biết bao nẻo đường mới đến được với nhau nữa.
Hôm đó cô và mười mấy người bạn cùng lớp tổ chức du xuân, thời gian vào cuối tuần. Nghe nói cuối tuần nào Ân Tấn Minh cũng đến tìm Long Văn Thánh nên Vương Nhã Khả đã bí mật để anh tham gia, vả lại còn cố tình để hai người vào một nhóm.
Vương Nhã Khả bị Ân Tấn Minh trêu chọc không ít lần, vì thế nhân cơ hội này, cô thầm nghĩ cách làm sao có thể cứu vãn tình hình thất bại thảm hại trước đó. Đầu tiên cô mời cơm Long Văn Thắng, moi được thông tin Ân Tấn Minh sợ rắn, vậy là đã có cách để trị anh.
Hôm đó, khi leo núi Vương Nhã Khả cố tình tụt lại phía sau và tất nhiên Ân Tấn Minh cũng phải ở lại cùng cô. Hai người vừa leo núi vừa đấu khẩu, nhận thấy đã phân tán thành công tư tưởng của Ân Tấn Minh, Vương Nhã Khả đột nhiên nhìn sang đám cỏ bên đường kinh hãi hét lớn: “Rắn, có rắn!”.
Cô cứ tưởng rằng Ân Tấn Minh sẽ phải kinh hoàng thất sắc mà nhảy dựng lên, mặt mày tái mét ôm đầu bỏ chạy. Cô muốn nhìn thấy bộ dạng mất mặt đó của anh, sau này xem anh còn dám ngẩng cao đầu hiên ngang kiêu hãnh trước mặt cô nữa hay không?
Không ngờ Ân Tấn Minh lại tiến lên trước một bước, thò tay vào đám cỏ tìm kiếm, rồi nắm lấy vật vừa dài lại nhỏ xanh mơn mởn rồi quay người nói với cô: “Cô đang nói thứ này sao?”.
Vương Nhã Khả hoảng hốt, chợt nhận ra tình hình có gì bất ổn. Từ nhỏ đến giờ, đối với những loài động vật bò sát cô chỉ dám đứng xa mà nhìn, đặc biệt là rắn, người nó uốn éo trơn trượt, rất dài, cái đầu nhỏ nhọn, lại thêm cái miệng lúc nào cũng lè lưỡi ra ngoài khiến cô vô cùng sợ hãi,
Vương Nhã Khả hét lên một tiếng rồi vội vàng lui lại phía sau. Cô định chạy tiếp lên núi, không ngờ chân bước hụt, cả người ngã nhào về phía sau. Thấy tình hình nguy cấp, Ân Tấn Minh vội lao đến đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang chới với trong không trung của Nhã Khả. May nhờ Ân Tấn Minh nhanh tay, nếu không cô đã lăn như quả bóng xuống núi rồi. Lúc đó, chân cô mềm nhũn, liền ngồi sụp xuống.
Thấy Ân Tấn Minh đang cầm con rắn xanh, Vương Nhã Khả khóc thét lên: “Buông tay ra, buông tay ra!”.
Quả nhiên Ân Tấn Minh buông tay thật, rồi vứt nó đi, vội vàng an ủi: ”Đừng sợ, đừng sợ, là giả đấy”.
Vương Nhã Khả đ