Old school Easter eggs.
Thử Ly Hôn

Thử Ly Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322994

Bình chọn: 8.5.00/10/299 lượt.

hã Khả, anh đã có tình ý với cô.

Đó là trong bữa tiệc rượu tổng kết cuối năm ngoái do công ty tổ chức, Bạch Đào Ninh mới vào công ty chưa đầy một tháng nên có rất ít người biết anh, sau khi mời rượu sếp tổng và mấy vị chủ chốt xong, anh không cầm ly đến khắp nơi để làm quen với mọi người mà tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Anh từ từ uống nốt chút rượu Champagne[1'> còn lại trong ly, ánh mắt vô tình liếc nhìn về phía bên phải trông thấy phía sau hàng cây nhiệt đới có một cô gái mặc lễ phục màu trắng đang ngồi ở đó. Cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ vô cùng tươi mới, thanh thoát.

[1'> Champagne là vua trong các loại rượu sủi bọt, có nồng độ từ 10-12, dịu nhưng cũng đủ say, được mọi người dùng nhiều nhất trong các dịp lễ tết, tiệc tùng, kỷ niệm. Chữ Champagne còn mang ý nghĩ vui vẻ, hạnh phúc, phấn khởi.

Khi ấy cô cũng giống như bây giờ, ngập chìm trong thế giới của riêng mình, ánh mắt mông lung, ánh đèn trên nền nhà hắt lên người cô một màn ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Dưới những tán lá của hàng cây rừng nhiệt đới thì vẻ xinh đẹp, lung linh của cô càng được tô điểm thêm vạn phần.

Rõ ràng, cô đang cố gắng giấu mình nên mới núp dưới hàng cây nhiệt đới ấy.

Trong khi mọi người đang nhân cơ hội mượn rượu để đến làm quen với cấp trên thì cô lại đơn độc lặng lẽ ngồi suy tư về bản thân. Ban đầu Bạch Đào Ninh cho rằng cô cũng giống anh, là người mới đến nên chưa thể hòa nhập được với bầu không khí náo nhiệt của tiệc rượu hôm nay.

Nhưng ngay sau đó anh biết mình đã đoán nhầm bởi khi có bất cứ ai nhìn thấy cô bước đến chào hỏi, cô cũng đều mỉm cười đáp lời từng người một, tuy không máy móc nhưng cũng chẳng quá nhiệt tình, chỉ dừng ở mức xã giao, không muốn mà vẫn phải miễn cưỡng tiếp chuyện trông bộ dạng cô thật khó coi.

Bạch Đào Ninh những muốn bật cười, ở trong một không gian tĩnh lặng thế này mà quan sát một người thì có thể phát hiện ra cả những chi tiết rất nhỏ. Ví dụ như anh có thể thấy được vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô, ẩn sau vẻ mệt mỏi ấy lại là đôi chút buồn chán, đằng sau sự buồn chán ấy lại có một chút bướng bỉnh, bên cạnh nét bướng bỉnh vẫn có chút đoan trang và một chút hoạt bát trong sự đoan trang ấy.

Kỳ lạ, thực ra cô ấy đâu có làm gì, thậm chí cũng chẳng biết có người đang đứng ở một góc đang lén lút quan sát mình, thế mà anh ngồi một mình trong tĩnh lặng lại có thể phát hiện ra nhiều chi tiết tỉ mỉ quanh cô đến vậy.

Bạch Đào Ninh uống cạn ly Champagne, định đứng dậy đi đến chỗ Vương Nhã Khả để chào hỏi, tuy họ hoàn toàn không quen biết nhau, nhưng đây là tiệc rượu của công ty, muốn làm quen cũng đâu khó khăn gì, có ly Champagne này trong tay, coi như đồng nghiệp làm quen với nhau thôi.

Đúng lúc đó, có một người đàn ông đi giày Tây, mặt mày tươi tỉnh bước đến, vừa nhìn thấy anh ta, nụ cười xán lạn lập tức hiện lên trên khuôn mặt của cô.

Bạch Đào Ninh nhận ra người đàn ông đó, anh ta chính là Giám đốc Ân Tấn Minh của Phòng Marketing, anh thấy ánh mắt của Nhã Khả khi nhìn tháy Ân Tấn Minh vô cùng chăm chú, nồng nhiệt, ấm áp. Ân Tấn Minh cũng tươi cười rạng rỡ.

Nhìn hai người vô cùng thân thiết, ngay sau đó, cô đứng lên và sánh vai cùng Ân Tấn Minh bước về phía sàn nhảy.

Sau này Bạch Đào Ninh mới biết, họ là vợ chồng với nhau.

Anh cũng biết, Vương Nhã Khả không thích mấy nơi xã giao ồn ào nhàm chán này. Lúc đó có lẽ Ân Tấn Minh vẫn còn rất chu đáo, anh ta bảo cô ra đó ngồi nghỉ còn bản thân mình thì đi chúc rượu mọi người.

Nhưng sau này tiếp xúc nhiều trong công việc, anh phát hiện Ân Tấn Minh là một người rất cao ngạo, tự tin chính là thế mạnh của anh ta, nhưng đôi khi, là người quá tự tin có khi lại bỏ lỡ nhiều điều.

Anh không sao quên được ánh mắt mông lung mơ hồ của cô khi ấy, thế giới đó dù rất nhỏ nhưng cũng thật mênh mang, chẳng biết liệu rằng Ân Tấn Minh có hoàn toàn hiểu thấu nó hay không?

Những bí mật nho nhỏ như thế cứ mãi giấu trong lòng Bạch Đào Ninh, cho nên mỗi lần nhìn Vương Nhã Khả, ánh mắt anh ít nhiều cũng lộ ra tâm tình của mình. May mà anh là người giỏi kiềm chế, đến nay vẫn chưa có ai phát hiện ra bí mật của lòng anh.

Lúc này, khi cô lại biểu hiện ra thần thái của khi ấy, Bạch Đào Ninh thấy trái tim mình như mềm nhũn, anh kiềm lòng không đặng liền nói: “Cô muốn gì vậy?”. Trong lòng anh muốn nói rất nhiều điều như: Em nói đi, em muốn điều gì, chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ dốc sức làm vì em.

Vương Nhã Khả sững người nói: “Muốn gì là sao?”.

Dòng suy tư của cô bị giọng nói của Bạch Đào Ninh chặt đứt. Nhã Khả có chút ngại ngùng vì đã để cho tâm hồn mình trôi dạt lên chín tầng mây.

Bạch Đào Ninh định thần trở lại, vừa rồi là anh thất lễ, may mà Vương Nhã Khả đang đắm chìm trong thế giới của cô nên không chú ý đến anh. Bầu không khí đã trở lại bình thường, anh hỏi: “Hạng mục tại Hâm Bằng, cô có muốn tôi giúp gì không?”.

Vương Nhã Khả cười dịu dàng, nói: “Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, chẳng phải lúc trước anh nói là ý kiến của khách hàng có thể sẽ mang lại ý tưởng cho tôi sao?”.

Lúc ấy, đèn xanh chuyển sáng, xe lại từ từ chuyển bánh, chạy th