
ó ý gì đấy hả?”
Ân Tấn Minh ngước mắt lên, chăm chú nhìn cô ta, nói: “Cô đang nói cái gì đấy?”
“Tối qua, anh dội cho tôi một gáo nước lạnh như thế, anh thấy không có gì để nói với tôi sao?”, giọng An Thư Mỹ vút cao, sắc mặt đỏ bừng, bộ dạng vô cùng tức tối, vô cùng phẫn nộ.
Ân Tấn Minh tắt bản báo cáo trong máy tính, ngẩng đầu nhìn An Thư Mỹ, chỉ vào ghế dành cho khách phía trước mặt, thong thả ung dung nói: “Ngồi xuống nói đi!”
An Thư Mỹ hậm hực ngồi xuống, ánh mắt như bốc lửa. Cô ta cảm thấy, hôm qua Bạch Đào Ninh đã sỉ nhục Vương Nhã Khả, còn Ân Tấn Minh thì lại hạ nhục cô ta. Thế mà, ngay đến một lời giải thích Ân Tấn Minh cũng không nói, bảo cô ta sao có thể chịu đựng được thêm chứ?!
Nhìn thấy An Thư Mỹ ngồi xuống xong xuôi, Ân Tấn Minh mới nói: “Tối qua chẳng phải là buổi tiệc mừng công sao? Chúng ta cũng đều tham gia cả rồi, tôi cùng lắm chỉ là bỏ cuộc giữa chừng, việc không báo cáo với cô nghiêm trọng vậy sao?”
An Thư Mỹ tròn mắt nhìn anh, không kiềm chế nổi đứng phắt dậy, sắc mặt càng thêm phẫn uất, dường như biến thành người khác: “Ân Tấn Minh, rõ ràng anh biết tất cả mọi người đều cho rằng hôm qua là buổi lễ đính hôn của tôi và anh. Anh cho rằng việc đó không phải là chức phận của anh hả? Tại sao phải tổ chức buổi lễ mừng công? Anh cũng nói, để anh suy nghĩ, vậy mà lại phớt lờ tôi như thế là sao?”
Ân Tấn Minh sắc mặt lạnh băng, hờ hững nói: “Cô cho rằng sắp đặt mọi thứ hoàn chỉnh, tươm tất, khiến mọi người đều cho rằng sự việc nhất định sẽ diễn ra như thế, thì tôi cũng phải chiều theo lòng người khác phải mà thuận theo sao? Cô không hiểu gì về tôi cả. Ý tốt của cô và Trần tổng tôi xin nhận. Xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau!”
Thông tin đính hôn là do An Thư Mỹ bí mật lan truyền khắp công ty. Đúng là cô ta muốn đưa anh vào tròng, khiến Ân Tấn Minh phải ở vào tình thế tiến thoái lưỡng nan mà miễn cưỡng phải đính hôn với cô ta. Cô ta không nghĩ ra được lý do gì để Ân Tấn Minh có thể từ chối thành ý đó. Ân Tấn Minh chỉ cần đính hôn với cô ta thi chức Phó tổng giám đốc của công ty, anh không cần tốn mảy may sức lực cũng có thể giành phần thắng trong cuộc chiến giành quyền lực này. Vả lại, dù sao cô ta cũng một lòng theo anh, xét trên phương diện sự nghiệp thì đúng là phu xướng phụ tùy, phối hợp ăn ý. Cô ta yêu anh như vậy, anh cũng chẳng phải là người mù, tại sao lại có thể không nhận ra được?
Nhưng, câu trả lời của Ân Tấn Minh nằm ngoài suy đoán của An Thư Mỹ. Rõ ràng anh không để tâm đến chuyện đó, còn kéo tay vợ cũ nghênh ngang rời đi, hiện tại, còn thể hiện rõ ý mình.
An Thư Mỹ lắc đầu, câu trả lời này không phải là những điều cô ta muốn nghe, cô ta cũng có phần trở tay không kịp. Từ trước đến nay cô ta luôn tự tin và kiêu ngạo, nhưng sự lạnh lùng của Ân Tấn Minh như đòn chí mạng đánh vào sự kiêu ngạo ấy. An Thư Mỹ trừng mắt nhìn anh, trong khoảnh khắc đó khó khăn lắm cô ta mới tìm lại được giọng nói. Cô ta không dám tin vào tai mình, lẩm bẩm nói: “Anh đang đùa phải không? Tôi có điểm gì không tốt? Anh nói đi, tôi có điểm gì không tốt?”
“Cô rất tốt, điểm nào cũng tốt!” Ân Tấn Minh thản nhiên nói, “Nhưng những thứ tốt đẹp trên thế gian này cũng nhiều lắm. Tôi không thể vơ hết về mình được, cho nên, tôi phải học cách buông tay”.
Từ đầu đến cuối, anh chưa từng nghĩ đến việc đính hôn với An Thư Mỹ. Trước đây vì đại cục mà phải giả bộ ngọt ngào niểm nở với cô ta. Nhưng sau buổi tối hôm qua, anh đã suy đi nghĩ lại nguyên nhân hậu quả của chuyện này, thế là anh đã quyết định mọi thứ cần phải rõ ràng. Mọi việc cũng đã rành rành như thế, anh cũng không cần phải ngụy trang. Ngoài ra, Ân Tấn Minh cũng không muốn dùng cách này để đạt được mục đích của mình.
“Nói bậy, anh quơ tay ra là được, còn bảo buông tay cái gì? Trong lòng anh, Vương Nhã Khả luôn là người quan trọng nhất có đúng không? Cô ta giúp anh được gì? Nhưng tôi khác, tôi có thể giúp anh, có thế khiến anh dễ dàng chiếc được chức Phó tổng giám đốc, anh nói xem, tôi có điểm nào không bằng cô ta?”
Ánh mắt Ân Tấn Minh bất giác trở nên lạnh lùng. Anh thờ ơ nhìn An Thư Mỹ, giọng nói cũng vô cùng nhạt nhẽo: “Cố vấn An, đừng kéo bấy kỳ người nào vào chuyện này. Chúng ta không hợp nhau thì chẳng liên quan gì đến ai cả. Ngoài ra, tôi luôn cảm thấy, rất nhiều thứ có thể đem ra trao đổi, nhưng riêng tình cảm thì không. Nếu tôi vì chị trí Phó tổng giám đốc, vì sự cường thịnh của công ty mà lựa chọn cô, thì cô không cảm thấy đó là sự sỉ nhục với mình sao?”
An Thư Mỹ chợt sững người, cô chằm chằm nhìn khóe miệng đóng mở nhịp nhàng của Ân Tấn Minh, từng câu từng lời tiến sâu vào màng nhĩ, rất rõ ràng, vô cùng rõ ràng.
Nhưng cô ta không quan tâm. Không phải cô ta muốn trao đổi tình cảm với Ân Tấn Minh, chỉ là cô ta cảm thấy một phần lý trí trong tình cảm được tạo dựng trên nền tảng của vô số vật chất. Rõ ràng, so với Vương Nhã Khả, cô ta thích hợp với Ân Tấn Minh hơn. Sự thực cũng chứng minh, nếu không phải vì như thế thì sao anh và Vương Nhã Khả lại ly hôn?
Nhưng câu trả lời của anh, lại khiến cô ta cảm thấy một vài thứ đang dần trôi t