
ên. Hơn nữa trên người cô có mùi thơm chỉ có đứa bé mới có.
Tần Thương Hải không nhịn được, hai má kề sát đỉnh đầu cô, xoa xoa đầu giống như đang dỗ dành người bạn nhỏ, mới đưa cô để lên nắp đàn piano.
Cô bé nhỏ vẫn cắn môi chịu đựng đau đớn.
"Đau thì nói ra đi!" Thật là. . . . . "Đụng vào chỗ nào? Hay là trật chân?" Anh lấy tay xoa nhẹ đầu cô, vửa nãy chắc là đụng không nhẹ.
Cô bé nhỏ ngập ngừng, cố gắng không khóc, trái lại nhìn càng đáng thương. "Chân bị tê. . . . " Cô không phải bướng bỉnh, mà là cảm thấy quá mất mặt, bởi vì tê chân mà tay chân vụng về, anh ta nhất định sẽ cười cô.
Cũng may không phải trẹo chân. Tần Thương Hải nhẹ nhàng thở ra, cũng quên kiêng dè, trực tiếp xoa chân cô.
"Nói sớm đi." Xoa xoa, lực chú ý của Tần Thương Hải rất nhanh rời đi, anh không tự giác đối với việc mình làm yêu thích không buông tay.
Nhìn không ra cô bé này nhỏ con, chân nhỏ cũng không phải không có thịt. Có lẽ do khung xương nhỏ, trên người không quá nhiều thịt, nhưng nhìn qua vẫn là mê hoặc. Làn da tinh tế trơn mịn co dãn, bé trai và bé gái khác biệt nhau chính là chỗ này.
Làm sao trước kia anh cùng cô em quấn lấy nhau đều không có tìm được điều ngạc nhiên giống như vậy?
Tần Thương Hải tập trung mát xa hai chân cô, thật là tập trung đến mức quên thời gian. Mà cô bé nhỏ trước mặt anh nhịn không được khẩn trương, cũng vì đụng chạm với anh trong chốc lát, mặt ửng đỏ, cắn môi, nhịn xuống từng tiếng rên rỉ.
Anh xoa nhẹ cả buổi, gần như bừng tỉnh, đôi tay cứ thế hướng lên trên. . . . . Hướng lên trên. . . . . .
Lướt qua đầu gối, ngón tay không biết xấu hổ tiến vào sâu hơn, chọc cho cô bé nhẹ run lên, thiếu chút nữa kích thích nơi nào đó khó nói phấn khởi thích thú. Khi ngón tay anh đi vào quần nhỏ màu hồng phấn dưới váy ngắn, bàn tay khiến người ta say mê trong cảm xúc, chính là cứ như vậy vẻ mặt không biết xấu hổ đưa vào trong quần, nhưng anh đột nhiên thức tỉnh.
Kì lạ, anh mới vừa rồi giống như ông chú kì quái mê đắm, đối với cô bé nhỏ này động tay động chân, còn kém chút là muốn " Kéo cờ", có bẽ mặt hay không đây!
"Khụ." Anh xấu hổ ho nhẹ một tiếng, che giấu thất lễ, "Có khá hơn không? Còn đau nhức hay không?" Anh thể hiện giống như anh lớn điềm đạm. . . . Mẹ nó, Ngay cả chính anh còn nhìn không được.
Nói dối! Rõ ràng trong khoảnh khắc đó anh thiếu chút nữa là chảy nước miếng. Tần Thương Hải bắt đầu khinh bỉ chính mình.
Cô bé nhỏ cúi đầu, "Không đau."
Tần Thương Hải Không phát hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đến mang tai, thậm chí đến cổ cũng hiện ra màu sắc xấu hổ.
Bàn tay nhỏ bé của cô cầm lấy bản vẽ, trở mình trượt xuống cây piano, "Ông ngoại chắc là đang tìm em, tạm biệt!"
Nói xong liền vội vàng rời đi, Không đợi Tần Thương Hải phản ứng, vật nhỏ đã muốn biến mất sau cánh cửa.
"Này, đợi chút. . . . " Hắn không phải đã lộ ra vẻ mặt sắc lang, làm cho cô sợ hoảng hốt chạy đi?Tần Thương Hải hao tổn tâm trí suy nghĩ.
Thẩm Tâm cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô chạy ra khỏi nhà chính Tần gia, đi vào vườn hoa mới dừng lại, ôm hai má đang nóng lên cười ngây ngô.
Suy nghĩ trong lòng lúc này đang đầy ắp cảm xúc thật khó nói, nhưng cô không cách nào chế ngự trái tim đang nhảy nhót.
Cô cũng không biết trốn trong góc tủ nhưng lại tình cở gặp Tần Thương Hải, tuy rằng chứng kiến anh cùng bạn gái ân ân ái ái, làm cho tim cô chua xót, nhưng mà cô thừa nhận là mình cố ý phát ra tiếng động phá hư chuyện tốt của họ.
Vốn có chút không yên, Tần Thương Hải có lẽ sẽ bắt được cô, sau đó giống như anh trai dạy bảo em gái bướng bỉnh, muốn cô đi nơi khác chơi, đứng phá hư chuyện tốt của người khác, không thể tưởng tượng được Tần Thương Hải không chỉ che giấu cho cô, thậm chí cũng không tức giận.
Anh còn ôm cô, lại dịu dàng dỗ dành, làm cho cô cảm thấy đang được bao quanh bởi đường mật, dạo chơi ở nơi an toàn nhất, hạnh phúc nhất, làm cô suy nghĩ đến việc dựa vào nhau cả đời.
Nghĩ đến Tần Thương Hải tay kề sát chân cô, Thẩm Tâm xấu hổ đến mức muốn bốc hơi khỏi mặt đất, bị anh đụng chạm rừng tấc da thịt, cô còn cảm nhận được sự ồn tồn.
Cô muốn trốn đi, bản thân lặng lẽ vui vẻ, len lén trở về chỗ cũ, càng sợ hãi bí mật xấu hổ trong lòng bị tiết lộ, việc kia làm cho thiếu nữ lo lắng rụt rè không yên, còn thêm cái xa lạ, thuộc loại nữ tính rục rịch, giống như có cái gì đó sẽ từ dưới đất chui lên, cuồn cuộn sôi sục. . . . .
Phần anh đụng vào giữ hai chân cô có hơi nóng bỏng, nổi lên từng đợt run rẩy nơi nhạy cảm, khéo léo kéo theo đen tối mà nguyên thủy xao động, cô vẫn đang u mê.
Cô rất thích anh, rất thích. Lần này buổi trưa ngọt ngào đã thỏa mãn dư vị.
Thẩm Tâm giống như tiểu hài tử vui vẻ xoay vòng, không có nhìn đường, ở đường mòn tại vườn hoa, giống như đang vui sướng đi trên cầu vồng, lâng lâng, có điểm ngốc.
"Nè."
Âm thanh của Tần Thương hải làm cho cô lấy lại tinh thần, ngẩng đầu, một chuỗi dây chuyền trái tim hiện ra trước mắt nàng.
"A. . . . " Thẩm Tâm thở nhẹ, đưa tay nắm lấy, Tần Thương Hải lui về sau một bước, đem vòng cồ trên bàn tay thu hồi lại, giống như kẻ vô lại, từ đằng sau Thẩ