Thủ Hộ Thiên Sứ

Thủ Hộ Thiên Sứ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323953

Bình chọn: 10.00/10/395 lượt.



Nữ nhân viên quầy tiếp tân ngây ngẩn cả người.

“Cô ấy là người mà Tổng tài yêu thương nhất.“

Răng rắc …….

Ngay cả đối phương sau khi gác điện thoại cũng không biết, nữ nhân viên quầy tiếp tân vẫn còn đứng ngây ngốc cầm chặt điện thoại, bởi vì cô bị dọa đến ngây cả người. Trong đầu chỉ có ong ong mỗi một câu … cô ấy là người mà Tổng tài yêu thương nhất.. ♥Edit: sunflower2white

Long Thiếu Hạo đẩy cửa văn phòng, vừa vặn cửa thang máy vừa mở.

“Luyến Luyến, ” anh ngạc nhiên mừng rỡ đón cô, vòng tay âu yếm ôm chặt cô vào lòng, “Sao lại đến đây? Không phải em bề bộn nhiều việc nên không rảnh theo giúp anh sao? Anh rất nhớ em, đã mấy ngày anh không cùng em trò chuyện rồi, em cố ý đến gặp anh phải không?“

“Đúng vậy, là em lén trốn ra đây gặp anh.” Luyến Luyến kéo hai tay anh đang ôm chặt ngang eo lưng của cô xuống, “Đừng như vậy, còn có người.“

“Thì bọn họ cứ xéo đi.” Long Thiếu Hạo nói như không hề có chuyện gì, anh căn bản cũng thờ ơ chẳng muốn ngó xem đó là ai, trong mắt anh chỉ có một mình Luyến Luyến, rốt cuộc cũng không thèm để ý đến người khác. Anh nắm tay cô dịu dàng dìu cô tới ngồi xuống sô pha, khẽ hỏi: “Em muốn uống gì, anh gọi người đi lấy.”

“Không cần.” Luyến Luyến lắc đầu, chuyển hướng nhìn về phía Khương Mộng đang đứng đờ người ra, “Cô Khương, cô muốn uống gì?“

Khương Mộng đắm đuối nhìn Long Thiếu Hạo, vẻ mặt mê muội, hoàn toàn không hề nghe thấy Luyến Luyến đang nói cái gì.

“Cô Khương, cô Khương…” Luyến Luyến liên tiếp kêu cô vài tiếng đều không thấy có phản ứng.

Là cô ta, Long Thiếu Hạo nhíu mày nhìn cô gái đang đứng trước mặt mãi mê nhìn anh như muốn chảy cả nước miếng, gần đây đã từng đã gặp qua cô ta làm anh chợt nhớ lại chuyện cũ vốn đã quên. Sáu năm trước anh nhất thời hồ đồ cứu qua cô ấy một lần, không hề nghĩ tới cô ấy cứ như vậy bám dính theo anh, qua sáu năm rồi vẫn còn chưa từ bỏ ý định. Nửa tháng trước cô còn ở bãi đỗ xe chạy ra chắn trước đầu xe anh ngăn đón anh. “Tại sao cô lên được đây?” Xem ra cần phải tăng cường thêm cảnh vệ công ty.

“Là em đưa cô ấy lên đây.” Luyến Luyến trả lời.

“Anh Hạo, ” vừa kêu Khương Mộng vừa ngồi xen vào giữa hai người bọn họ, dồn ép Luyến Luyến dịch người ngồi xích qua một bên, không để cho hai người bọn họ gần sát nhau.

Bất thình lình nhìn thấy bàn tay mình đang nắm tay Luyến Luyến rơi ra hụt hẫng, Long Thiếu Hạo phát cáu trừng mắt nhìn cô ta một cái, Khương Mộng lộ vẻ vô cùng oan ức, tủi thân nói: “Anh Hạo, anh không nhớ em sao? Trước kia không phải anh rất thương yêu em sao.” Cô đau buồn thương cảm nhìn anh.

“Vậy sao? Tôi không nhớ nhỉ.” Long Thiếu Hạo đối với tình cảm yêu thương, nhớ nhung của cô ta không một chút cảm động, không chút nào lưu tình quát, “Cút ngay, tôi không biết cô.“

Hai mắt Khương Mộng thoáng chốc đỏ hoe.

Luyến Luyến nhìn không đành lòng, “Hạo, anh thật quá tuyệt tình, tốt xấu gì trước kia cô ta cũng từng là bạn gái của anh, sao anh có thể bắt chước Trần Thế Mỹ, có người mới đã quên người cũ. Anh thật quá đáng.” Cô giúp đỡ Khương Mộng chỉ trích anh.

“Oan uổng quá, trời ơi thật là quá oan uổng.” Long Thiếu Hạo chịu oan uổng nhìn Luyến Luyến, “Là ai nói với em, cô gái này là bạn gái trước kia của anh, là ai? Anh mà biết được người nào huyên thuyên, nói bậy bạ chuyện này, anh sẽ chém hắn ra thành trăm mảnh, là cô sao?” Anh đưa ánh mắt sắc nhọn nhìn về hướng kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện, Khương Mộng, hung tợn trừng mắt ngó cô.

Khương Mộng nao núng một chút, cô thật thận trọng khẽ nắm lấy ống tay áo của anh, “Anh Hạo, anh tức giận sao? Đừng nóng giận có được không?“

Long Thiếu Hạo không thèm đếm xỉa tới cô, anh chỉ chuyên tâm chăm chú nhìn vào Luyến Luyến, người này cũng nhìn anh với vẻ mặt vô tội.

Ngoài cửa lại truyền đến những tiếng ồn huyên náo, “Quản lý Ôn, cô không thể đi vào, Tổng tài đang tiếp đãi vị khách quan trọng, có nói qua bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy. Cô không thể…“

Trong tiếng hô kinh hãi của thư ký, dùng hết sức cản lại nhưng cửa văn phòng cũng bị đẩy ra.

“Cút ra.” Long Thiếu Hạo nổi giận bừng bừng, không thể kìm chế.

Nữ nhân viên thư ký trông thấy hoảng hồn, cuống cuồng nhanh chân chạy ra bên ngoài, huống chi đây cũng là mệnh lệnh của Tổng tài.

Ôn Nhu thì vẫn bình tĩnh đứng ở cửa nhìn thấy ba người ngồi trong văn phòng. Ánh mắt sắc bén của cô quét qua mặt hai cô gái đánh giá, sau đó dừng lại ở trên tay của Khương Mộng đang lôi kéo cổ tay áo của Long Thiếu Hạo. “Cô chính là vị hôn thê của Tổng tài?” Cô không che dấu được sự đố kỵ của bản thân, giọng điệu hết sức chua xót. Hóa ra Tổng tài thích loại con gái đáng thương này.

Hàm ý thật mỉa mai nha! Luyến Luyến thú vị nhìn một màn kịch sắp xảy ra, lại nữa rồi, thêm một cô gái vì Hạo mà ghen tuông tranh đoạt người yêu.

“Tôi… Tôi…” Khương Mộng không biết nên trả lời như thế nào với cô gái vừa tới xem ra rất lợi hại, hết nhìn Long Thiếu Hạo lại nhìn sang Nghê Luyến Luyến, “Tôi…“

“Nghe nói cô là người con gái quan trọng nhất trong lòng Tổng tài?” Ôn Nhu bị lòng đố kị che mờ cả lý trí, không còn chút tỉnh táo, cũng quên mất hoàn cảnh của m


Old school Easter eggs.