XtGem Forum catalog
Thủ Độ Thiên Sứ

Thủ Độ Thiên Sứ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322465

Bình chọn: 9.00/10/246 lượt.

là thanh mai trúc mã, dì ấy thật là một phụ nữ tốt, trách không được ba tớ si ngốc đợi hơn hai mươi năm."

"Nguyên lai là thanh mai trúc mã nên tình cảm lưu luyến a". Long Thiếu Hạo vừa nói vừa cầm ly rượu lên thưởng thức, "Nhìn cậu có vẻ là cả nhà sống rất vui vẻ".

Đường Khải mặt mày hớn hở, "Đương nhiên". Hiện tại không khí ở nhà tốt vô cùng. Ba rốt cục cũng được như nguyện lấy người mình yêu, suốt ngày ngọt ngọt ngào ngào, tâm trạng rất vui. Mà hắn cùng Nhược Thuỷ đối với vị kế mẫu này cũng rất vừa lòng. Tóm lại, giờ bọn họ một nhà đều phi thường vui vẻ.

"Đúng rồi, cậu cùng Tử Uyển đã xãy ra chuyện gì? Cậu không phải mới cùng Nhược Thuỷ tay trong tay sao chứ? Sao lại chuyển sang Tử Uyển rồi?" Đường Khải không hờn giận nhìn hắn, "Tuy rằng cậu cũng vì nể mặt tớ mà kết giao với Nhược Thuỷ, nhưng cậu ít nhất cũng cho nàng chút thể diện chứ, nhanh như vậy đã đổi bạn gái mới rồi, cậu có biết Nhược Thuỷ rất buồn không."

Nghê Ngạo cũng nhìn về phía hắn, hắn cũng muốn biết chuyện gì xảy ra, Long Thiếu Hạo là tên phong lưu, mọi người từ lớn tới nhỏ ở đây ai cũng biết, cũng biết rõ hắn không thật tình nhưng nữ nhân lại như thiêu thân lao vào hắn, cam tâm tình nguyện chịu tổn thương, haiz. Tử Uyển cũng là một trong số đó, luôn không nghe lời khuyên bảo của hắn.

Long Thiếu Hạo gật gật đầu, thừa nhận hắn cùng Nghê Tử Uyển kết giao là có thật, hắn nhún nhún vai, "Cũng giống như với Nhược Thuỷ, tớ đáp ứng nàng ba tháng, rất công bằng".

Nghê Ngạo chân mày cau lại, nhưng Tử Uyển là bảo bối của Nghê gia.

"Hết ba tháng nếu tớ không có cách nào yêu nàng, như vậy, thật xin lỗi, cũng như với Nhược Thuỷ, bèo hợp lại tan". Long Thiếu Hạo thoải mái nói, nhưng Nghê Ngạo và Đường Khải thì lửa giận bừng bừng. Ly rượu trong tay hai người đồng thời bay về hướng hắn.

Long Thiếu Hạo thoải mái tiếp được, sau đó vật về nguyên chủ, "Na, trả lại cho hai người, rượu là dùng để uống, không phải để đánh người".

"Không được đùa bỡn Tử Uyển, cậu nên biết tớ và cả nhà đều rất yêu thương nàng, nếu cậu làm Tử Uyển thương tâm tớ cùng đại ca và Liệt sẽ không tha thứ cho cậu." Nghê Ngạo nghiêm giọng.

"Cứ tự nhiên". Long Thiếu Hạo nhún nhún vai, tiếp tục uống rượu.

Nghê Ngạo cùng Đường Khải tức giận đến nghiến răng, hận không thể đánh vào khuôn mặt đang tươi cười của hắn. Nhưng bọn hắn biết rõ mình không đủ thực lực, cho dù hai người cùng hợp lại cũng không phải là đối thủ của Hạo. Tên gia hoả này thật sự làm người ta vừa yêu vừa hận, trách không được nhiều nữ nhân mê hắn như vậy.

Long Thiếu Hạo như nhìn thấy bảo bối đột nhiên xông lên phía trước giữ chặt tay một cô gái tóc dài, nhưng không đến một phút sau thì lại thấy hắn thất vọng trở về, cầm lấy ly rượu uống một ngụm.

Nghê Ngạo cùng Đường Khải kinh ngạc nhìn hắn.

Lại nhìn lầm rồi, không phải nàng. Long Thiếu Hạo uể oải, từ lần gặp đó tới giờ hắn không ngờ mình lại không thể quên nàng, hắn cứ nghĩ trong một lúc nhất thời có ấn tượng với nàng nhưng hắn đã sai, bóng dáng nàng đã in sâu vào đầu hắn, không ngày nào hắn không nhớ đến nàng, hắn như bóng ma cứ theo đuổi nàng, tìm kiếm nàng. Long Thiếu Hạo không thể lý giải được hành động cùng suy nghĩ của mình. Hắn phẫn nộ, hắn bài xích, ý đồ lấy nữ nhân khác để quên nàng nhưng đều thất bại. Cuối cùng hắn không thể không thừa nhận, tuy rằng rất nhanh nhưng hắn quả thật thích nàng, hơn nữa lại nhất kiến chung tình. Nhưng mà từ ngày đó trở đi nàng đột nhiên biến mất, nàng tạm ngừng học, chuyển nhà, không ai biết nàng đi đâu, hắn tìm như thế nào cũng không tìm thấy nàng. Duy nhất chỉ biết nàng tên là Nghê Luyến Luyến.

Mà ba tháng nay nhớ nhung nàng đến mức cơ hồ muốn bức hắn điên rồi. Xe của Đường Khải dừng lại trước cổng trường, hắn cùng Phương Nhược Thuỷ là anh em nhưng khác họ, mọi người trong trường đã sớm biết việc này nhưng giờ trong xe lại bước ra thêm một người thứ ba lập tức khiến cho mọi người chú ý. Chỉ cần là học viên của Bắc Hoàng thì mọi người đều biết xe của Đường Khải ngoại trừ Phương Nhược Thuỷ sẽ không chở nữ nhân nào khác.

"Luyến Luyến sau này chúng ta sẽ cùng học một trường, nếu có khó khăn gì hay có ai khi dễ cậu, cậu nhất định phải tới tìm tớ cùng Khải đó, bọn tớ sẽ giúp cậu". Phương Nhược Thuỷ thân thiết kéo tay nàng.

Luyến Luyến không cự tuyệt cũng không thân thiện, cứ nhàn nhạt mà gật đầu, "Tạm biệt". Nàng bỏ lại một câu rồi đi thẳng vào vườn trường.

"Tan học chờ chúng tớ nhé". Phương Nhược Thuỷ ở phía sau nàng nói to, tuy thấy Luyến Luyến lãnh đạm nhưng nàng vẫn không ngại, vì giờ Luyến Luyến hiện giờ so với lúc trước khi vào nhà bọn họ đã tốt hơn nhiều lắm rồi. Nghe dì nói Luyến Luyến trước kia là một cô gái đáng yêu lương thiện lại hiếu thuận, hơn nữa còn có tinh thần trọng nghĩa, điểm này lần đầu tiên gặp nàng thì Nhược Thuỷ đã biết. Trước kia Luyến Luyến tuy không phải là người nhiều lời nhưng hiện tại nàng như thu mình vào vỏ ốc do chính mình tạo ra không muốn tiếp nhận ai, ngoại trừ dì, nàng đối với ai cũng đều lãnh đạm, đặc biệt là đối với nam nhân nàng chỉ có chán ghét cùng khinh bỉ. Bây giờ thì tốt rồi, t