Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thủ Độ Thiên Sứ

Thủ Độ Thiên Sứ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324373

Bình chọn: 9.00/10/437 lượt.

ệc gì, nhưng Nghê Ngạo lại cảm giác được một khí thế bức người đang ép về phía hắn.

Bây giờ là đến phiên hắn sao? Hắn khẽ cười khổ. Chấp nhận số mạng thôi, tự mình gây ra thì phải gánh chịu hậu quả, "Cậu muốn thế nào?"

"Lâm Tinh Thần là người cậu yêu nhất?"

"Không, không cho phép cậu động đến cô ấy." Nghê Ngạo trừng mắt ngó hắn, trên mặt hiện lên vẻ cay nghiệt và phẫn nộ điên cuồng.

"Cậu có lá gan chia rẽ tôi cùng Luyến Luyến, tôi cũng khiến cho cậu nếm thử, chút cảm giác đau khổ khi phải đứng trơ mắt nhìn người yêu của mình cùng kẻ khác âu yếm ôm ấp." Long Thiếu Hạo oán hận nói.

"Không, cậu không thể làm như vậy." Nghê Ngạo chưa bao giờ dám xem thường Long Thiếu Hạo, hắn biết cậu ta nhất định nói được thì làm được, không, hắn không thể mất đi Tinh Thần.

Long Thiếu Hạo nở nụ cười, lạnh như băng giá, không chút gì ấm áp.

"Ngạo, em lại làm cái gì rồi?" Nghê Chấn nhìn thấy cậu em trai luôn lãnh đạm và thận trọng của mình giờ đây đang hết sức phiền muộn, lo lắng bồn chồn.

Nghê Ngạo tự biết không thể giấu diếm, liền đem chuyện Tử Uyển lấy cái chết bức ép hắn, buộc hắn cuối cùng phải thỏa hiệp, sau đó theo đuổi Luyến Luyến, chia rẽ cô cùng Hạo, tiếp theo bỏ rơi Luyến Luyến…

"… Chuyện là như thế" Nghê Ngạo đầu đuôi góc ngọn nói ra hết mọi chuyện.

"Mày… Mày… Lũ chúng mày… Mấy đứa con ngỗ nghịch … !" Nghê Cẩm Tân tức giận đến nói không ra lời, tay run run nhè nhẹ chỉ vào bọn họ, "Ta sao lại nuôi dưỡng các người, một lũ súc sinh!"

"Ba, con không có sai, là tại cô ta đoạt bạn trai của con trước." Nghê Tử Uyển không cam lòng, có đánh chết cũng không muốn thừa nhận bản thân mình sai.

"Câm mồm, đứa con gái ngỗ nghịch hư đốn, tất cả mọi chuyện đều là do mày gây ra, mày còn không biết thức tỉnh, không biết hối cải, còn dám ở đó tranh luận." Nghê Cẩm Tân tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi, "Chấn, đưa chúng nó đến nhà kho phạt quỳ, không cho ăn cơm."

Nghê Ngạo ngoan ngoãn chấp nhận hình phạt, chỉ có Nghê Tử Uyển không phục, bị Nghê Chấn kéo đi, còn vừa đi vừa gân cổ lên mắng.

Luyến Luyến đối với lời nói của ông ta chỉ cười lạnh.

Nghê Cẩm Tân đi đến trước mặt Luyến Luyến, cô vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí ngay cả khi chứng kiến Long Thiếu Hạo cắm thanh đao trên người Nghê Liệt, trên mặt cô cũng chỉ có vẻ lạnh nhạt thờ ơ. Cô thật rất hận rất hận bọn họ! Giờ ông ta cũng không có gì lý do gì có thể trách cứ cô được cả. Tối hôm nay cô đã làm cho ông chịu sự đả kích quá lớn, ông còn chưa kịp tiêu hóa hoàn toàn, cô hận ông, oán ông, đến giờ vẫn không đổi, bởi vì, ngay lúc này đây ông cũng rất hận chính bản thân ông, tại vì ông ích kỷ, tham lam, đã hại ông vĩnh viễn mất đi đứa con gái bảo bối của mình. Tạo nên kết cục bi thảm ngày hôm nay, mọi thứ đã không thể bù lại sự tiếc nuối trong lòng ông, "Luyến Luyến," ông muốn đến gần sát cô, nhưng lại bị cô căm ghét tránh đi.

"Bây giờ mới hối hận, muốn bù đắp sao, ông không nghĩ là đã quá muộn rồi sao." Luyến Luyến nhìn Nghê Cẩm Tân, ánh mắt mang vẻ lạnh lùng châm chọc, "Hay là ông vẫn còn muốn lợi dụng cái gọi là ‘tình thân’ để cảm động đến tôi, muốn tôi đừng trả thù, buông tha cho người nhà họ Nghê của ông"

Nghê Cẩm Tân bây giờ dù có nói gì cô cũng nghe không lọt lỗ tai. Ông cũng không dám mở miệng, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt từ ái của người cha, như nhìn thấy đứa con gái yêu thương đang cáu kỉnh với cha của mình.

Luyến Luyến thẹn quá thành giận, "Ông nhìn tôi với ánh mắt đó là có ý gì? Đừng hòng, ông đừng hòng dùng ánh mắt như vậy mà nhìn tôi, một chút quan hệ giữa tôi với ông cũng không có, tôi hận ông, hận ông chết đi được, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận ông là cha của tôi, ông thật đê tiện, vô sỉ, xấu xa, hạ lưu tiểu nhân, tôi có chết cũng sẽ không tha thứ cho ông."

"Luyến Luyến" Hạ Hàn Tương không muốn nghe thấy con gái mình lại trách móc, mắng chửi quá khó nghe như vậy.

"Tôi cũng hận mẹ." Luyến Luyến đột nhiên chuyển hướng qua mẹ mình, trên gương mặt trắng bệch tràn ngập nỗi thống khổ, "Mẹ trước kia không phải như thế, mẹ là người hiểu rõ con nhất, rất hiểu rõ con người của con, so với mẹ càng không có ai hiểu được trong lòng con đối với người nhà họ Nghê hận đến mức nào, tại sao đến bây giờ mẹ lại nói giúp cho bọn họ?" Luyến Luyến thống khổ nhìn mẹ, cô cảm giác bản thân mình bị phản bội, cô nghĩ mẹ cũng giống như cô rất hận người nhà họ Nghê, thế nhưng, trên thực tế cô đã nghĩ sai rồi, buổi tối hôm nay, mẹ trầm mặc, khiến cô có cảm giác bản thân bị chính người thân yêu quý nhất của mình phản bội. "Mẹ, không phải mẹ cũng giống như con rất hận người nhà họ Nghê sao chứ? Vì lẽ gì mẹ lại phải nói giúp bọn họ? Mẹ có nghĩ qua cho cảm nhận của con không. Chẳng lẽ mẹ đã quên ông ta lúc trước đã đối đãi với mẹ con chúng ta như thế nào rồi sao chứ? Mẹ đã quên người nhà họ Nghê đã đối xử với chúng ta như thế nào sao? Chẳng lẽ mẹ cũng đã quên những năm gần đây chúng ta phải sống như thế nào sao. Không phải chúng ta chỉ ngày ngày phải đi xin lòng thương hại của người khác sao? Mẹ đã quên, hay là mẹ vẫn không quên được ông ta, hay là mẹ đến giờ phút này vẫn còn nhớ nhung n