Teya Salat
Thủ Độ Thiên Sứ

Thủ Độ Thiên Sứ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324225

Bình chọn: 9.5.00/10/422 lượt.

.

Cuối cùng cũng gặp mặt, mười một năm, giờ khắc này cô đã đợi rất lâu rất lâu rồi, thật sự là đã đợi lâu lắm rồi, cô thật sự chờ đợi rất vất vả…

Một thân âu phục đắt tiền quý giá, ánh mắt khôn khéo, phong thái mang vẻ uy nghiêm, tất cả đều biểu hiện ông ta là một người thương nhân thành đạt, cũng là một gian thương.

Luyến Luyến mỉm cười, là nụ cười khinh thường lạnh lẽo. Trong lời nói của cô có chút trêu tức, "Tôi nên gọi ông là Nghê tổng tài hay bác Nghê đây? Hay là, tôi nên gọi ông… là cha…cha!" Cuối cùng cô kêu lên một tiếng cha với ý khinh thường.

"Cô có ý gì?" Nghê Cẩm Tân cau mày.

"Ah, đúng rồi, đã quên tự giới thiệu với ông," cô ác ý nhìn ông ta, chờ đợi phản ứng của ông, "Tôi với ông cùng một họ, tôi họ Nghê, tôi gọi là Nghê Luyến Luyến, mà mẹ của tôi tên là… Hạ Hàn Tương."

Lời vừa nói ra, Nghê Cẩm Tân kinh hoàng lui người vài bước, khiếp sợ nhìn cô… Nghê Chấn, Tô Nguyệt Hồng cũng trợn mắt há hốc miệng, không dám tin.

Bên kia, nghe thấy bọn họ nói, hai vợ chồng Phương thị cũng hoảng sợ, Luyến Luyến đã biết mọi chuyện từ khi nào? Phương Quân Nghiên vội đỡ Hạ Hàn Tương đi tới.

Trong đại sảnh không khí hết sức quái dị.

"Luyến Luyến, chuyện này là sự thật đúng không?" Long Thiếu Hạo đúng là một chàng trai thông minh, từ những lời đối thoại và phản ứng của bọn họ, cậu tựa hồ có chút hiểu ra, nhất là sau khi nghe được những lời xác định của Luyến Luyến, càng chứng thật những gì mình đoán trong lòng. Nhưng ngoài ra còn có những người vẫn chưa hiểu ra sao, chính là Nghê Ngạo, Nghê Liệt và Nghê Tử Uyển, vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc, vô cùng khó hiểu vì sao khi Nghê Luyến Luyến vừa nói ra tên bản thân, sắc mặt ba mẹ và anh hai đều thay đổi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

"Luyến Luyến "

Một tiếng kêu Luyến Luyến quen thuộc vang lên ở phía sau. Cô ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu nhìn lại… "Mẹ, mẹ đã đến rồi, mẹ thấy được không? Mẹ có chứng kiến được người nhà họ Nghê thảm hại ra sao chứ? Mẹ chờ con một chút nữa thôi, rất nhanh thôi con có thể đòi lại công đạo cho những năm dài khổ sở của mẹ con chúng ta." Luyến Luyến giọng điệu giống như được phát phần thưởng, tràn ngập sự chờ mong đầy hưng phấn.

Hạ Hàn Tương hất mạnh tay con ra, đau lòng kêu lên: "Không cần kêu tôi là mẹ nữa, tôi không có con gái như cô."

Luyến Luyến sững sờ nhìn bàn tay bị hất ra, trong lòng đột nhiên trống rỗng.

Cô ngẩng đầu ngơ ngác, nhìn mẹ đang nổi giận: "Mẹ?"

"Cô… cô thật sự làm tôi rất thất vọng, sao cô có thể làm ra cái chuyện trái luân thường đạo lý như vậy, cô biết rất rõ… Không phải cô biết rất rõ cậu ta với cô là…"

"Hắn không phải, hắn không phải." Luyến Luyến thương tâm hét lớn, không muốn mẹ nói ra cái danh từ làm nàng oán hận kia, "Hắn không phải, cho tới tận bây giờ, cũng không phải…"

"Cậu ta là anh trai của cô!" Hạ Hàn Tương kêu to hơn.

"Không phải" Luyến Luyến thê lương hét lớn, "Hắn không phải, con không thừa nhận."

Tuy rằng đa số mọi người ở đây đã mơ hồ biết chuyện này là thực, thế nhưng từ miệng Hạ Hàn Tương nói ra, vẫn làm cho mọi người vô cùng chấn động, đặc biệt là những người hoàn toàn mơ hồ kia, chẳng biết ngọn nguồn nhân quả, tinh thần bị kích động rất lớn. Nghê Ngạo, Nghê Liệt, Nghê Tử Uyển hoàn toàn kinh sợ đến ngây người. Đường Khải và Phương Nhược Thủy cũng bị dọa đến choáng váng, hóa ra… Luyến Luyến với Nghê Ngạo là anh em cùng cha khác mẹ…

"Cô còn khăng khăng một mực, cô… Cô đúng là đứa con gái ngỗ nghịch!" Hạ Hàn Tương thương tâm, bi thương đến nói không ra lời. Bà đau đớn đưa tay ôm ngực, tuyệt vọng nhìn đứa con gái thương yêu nhất của mình, cảm giác đau lòng càng ngày càng rõ ràng hơn.

"Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ!" Chứng kiến bộ dáng thống khổ của mẹ mình, Luyến Luyến hoảng hốt, cô muốn tiến lên đỡ lấy mẹ mình, nhưng lại bị bà oán hận đẩy ra."Tôi không có đứa con gái không biết xấu hổ như cô, cô cút đi cho tôi, cút đi cho khuất mắt tôi…"

"Mẹ, mẹ nghe con giải thích, sự tình không phải như mẹ nghĩ đâu…" Luyến Luyến vội vàng giải thích, cô biết mẹ đã hiểu lầm .

"Tôi đã nghe được đầy đủ rõ ràng, cô còn ở đó nói láo, cô… Cô thật sự là… Rất…" Hạ Hàn Tương cắn răng, hận, e rằng phải hỏi ông trời, ông trời ơi, rốt cuộc mình đã tạo nghiệp chướng gì đây?

"Mẹ …"

Hạ Hàn Tương sớm bị tin tức kinh hãi che mắt làm mờ lý trí, đứng ngây người cơ hồ như không nghe tiếng con gái giải thích gì cả.

"Tương nhi, em tỉnh táo lại, trước hết nghe Luyến Luyến giải thích như thế nào đã, sự tình không nhất định giống như những gì em suy nghĩ đâu." Phương Quân Nghiên dù sao cũng là người từng trải gặp qua sóng to gió lớn, hơn nữa người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, ông tin tưởng rằng Luyến Luyến không phải người hồ đồ, Tương nhi thật sự là quá yêu thương con gái mình, trong lúc nóng vội trách mắng, bà ấy là bởi vì quá quan tâm đến Luyến Luyến, cho nên mới sợ hãi nhiều như vậy.

Giờ phút này, Nghê Cẩm Tân đã có thể trăm phần trăm xác định cô gái trước mắt chính là con gái của ông, cô con gái mà suốt mười một năm nay không hề gặp mặt, thế nhưng ông còn chưa kịp ngạc nhiên vui