
Ân oán tình cừu của Thanh Mai và Trầm Mặc Trúc, muốn biết thì phải ngược dòng đến ngày nàng mới ra sinh.
Uyển Nhu đau đớn suốt cả đêm, ở sống chết trước mắt đi một vòng, rốt
cục bình an sinh hạ một bé gái. Với tư cách là bạn tốt khuê trung ngày
xưa, hôm nay phu nhân Trầm gia giao hảo với Lý gia, ở ngày đó Thục Hoa
dắt phu quân và nhi tử tới cửa viếng thăm.
Thanh Mai tò mò mở mắt, lần đầu tiên nhìn về phía cái thế giới này.
Thích ứng có chút ánh sáng chói mắt, đầu tiên đập vào mắt, là một bé
trai phấn điêu ngọc mài, ánh mắt thật to, lông mi thật dài, hết sức khả
ái .
Trong nháy mắt Thanh Mai bắn ra ánh mắt kinh diễm không thuộc về trẻ
con nên có, hưng phấn mà huy động tay nhỏ bé, muốn xoa bóp cái khuôn mặt nhỏ bé như mỹ ngọc tạo thành. Mà bé trai kia lạnh lùng nhìn Thanh Mai
một cái, liền ghét bỏ quay đầu đi. Xấu như vậy, nhiều nếp nhăn , thật
không biết những người đó làm sao đều khen nàng khả ái! .
Thanh Mai vô cớ gặp phải khinh thị, cũng giận, không hề để ý đến bé
trai kia nữa, đưa ánh mắt chuyển hướng người bên cạnh bé trai khác.
Bé trai cười hì hì , chính là ca ca của Thanh Mai , Lý Nhiên. Lý
Nhiên hướng Trầm Mặc Trúc nói khoác , “Trầm Mặc Trúc, muội muội của ta
rất khả ái có phải hay không?” .
Trầm Mặc Trúc thật sự không cách nào gật bừa thẩm mỹ quan của bé kia, lạnh lùng”Hừ” một tiếng, không rảnh mà để ý có .
Từ đó, Thanh Mai liền nhớ lấy cái tên nhàm chán này , Trầm Mặc Trúc.
Mà ở bên trong một gian phòng khác , Thục Hoa đối với Uyển Nhu còn
nằm ở trên giường vừa nói: “Ban đầu chúng ta đồng thời mang thai, nói
sẽ chỉ phúc vi hôn*( là hôn nhân do cha mẹ hay ông bà đặt ra trước
khi sinh ra hoặc mới sinh ra, nếu một người sinh con trai, một người
sinh con gái, sẽ làm cho bọn họ kết làm vợ chồng). Lúc ấy chúng ta
đều sinh con trai, nhưng hiện tại ngươi vừa sinh con gái, có phải sau
này bé sẽ gả cho Mặc Trúc nhà ta hay không?” .
Uyển Nhu cười nói: “Ngươi thật đúng là không khách khí! Ta cố lắm mới sinh được một bé gái , ngươi lại tới đoạt mất.” .
Thục Hoa đắc ý nói: ” Mặc dù ngươi có con gái, nhưng bé nhất định là
phải gả tới nhà chúng ta đi , đúng ra hay là ta so với ngươi có thêm nữ
nhi đây.” .
Uyển Nhu sẵng giọng: “Gả đi nhà các ngươi, không phải là nữ nhi của ta?” .
Chuyện này, Lý Độ và Trầm Dịch cũng không có phản đối. Cho nên hai
người trong cuộc hoàn toàn không biết tình huống, cửa hôn sự này cứ như
vậy định rồi xuống. Thục Hoa cầm một viên minh châu từ Lý gia, để lại
một khối ngọc bội, coi như là hai nhà trao đổi tín vật đính hôn.
Thời gian như nước chảy mà qua, đảo mắt tiểu Thanh Mai đi tới cái thế giới này được một trăm ngày. Lý gia mở buổi tiệc, bày tiệc trăm ngày,
mời tất cả thân bằng hảo hữu. Thanh Mai ngủ ở trong nôi, tiếp nhận lời
chúc tốt đẹp của mọi người
Đương nhiên cả nhà Trầm gia cũng tới, Thục Hoa tặng một khóa trường mệnh làm từ khối vàng ròng, cũng tự mình đeo cho Thanh Mai.
Trầm Mặc Trúc cũng biết chuyện mình có một vị hôn thê này, mà chính
là nha đầu xấu kia. Thời điểm Thục Hoa nói cho bé, bé thấy vẻ mặt mẫu
thân rất vui vẻ, không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển kháng nghị
nói: “Nàng trông rất xấu, có nhiều nếp nhăn còn giống khỉ con.” .
Thục Hoa sửng sốt một chút, búng trán của bé cười nói: “Trẻ con vừa
mới sinh đều như vậy? Ban đầu con cũng như vậy, hiện tại cũng là phấn
điêu ngọc mài người gặp người thích? Không tin con đi xem lại một chút,
lần này bé ấy có đẹp mắt hơn không.” Lý bá phụ và bá mẫu của con như
vậy, sinh ra nữ nhi làm sao có thể không phải là Đại mỹ nhân? Nhi tử,
không nên hoài nghi ánh mắt mẫu thân chọn vợ cho con.
Trầm Mặc Trúc thấy lời thề son sắt bảo đảm của Thục Hoa, không khỏi
có chút dao động, ước chừng lần này nàng ấy thật dễ nhìn. Ừ, có thể có
ngày đó hắn nhìn hoa mắt, nếu không làm sao trừ mình ra những người khác đều đang nói nha đầu kia lớn lên khả ái? Hôm nay đi nhất định phải thấy rõ ràng chút ít.
Ôm ý nghĩ như vậy, Trầm Mặc Trúc cố ý chờ mọi người vây quanh tản mát , Thanh Mai bị ôm trở về nội thất, mới đi theo qua.
Thanh Mai sớm bị xung quanh làm ầm ĩ, giờ buồn ngủ, Trầm Mặc Trúc tới lúc, nàng đang nhắm mắt lại, khẽ nhếch miệng, ôm khối khóa trường mệnh
kia ngủ còn thở phì phò.
Nàng nho nhỏ , co rúc ở trong tã lót, khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn
treo nụ cười thỏa mãn . Trong lòng Trầm Mặc Trúc vừa động, cảm thấy hình dáng nàng như vậy, thật rất khả ái, giống như là con nít trong tranh
tết.
Hắn không nhịn được giơ tay lên, nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Da
thịt trẻ con non mềm, mềm nhũn vuốt rất thoải mái, hắn không nhịn được
nhéo, cảm thấy chơi thật khá, liền nhéo mấy cái.
Sau đó, lực đạo hơi lớn, Thanh Mai đang ngủ bị hắn làm cho tỉnh dậy.
Mở mắt ra, nhìn thấy là”Cừu nhân” , “Oa” một tiếng khóc lên.
Lý Nhiên nghe thấy muội muội tiếng khóc, đã chạy tới đẩy ra Trầm Mặc
Trúc, dụ dỗ Thanh Mai đừng khóc. Thanh Mai thấy ca ca tới, đưa tay muốn
ôm bé. Lý Nhiên ôm lấy Thanh Mai, khi Thanh Mai ở trong ngực bé cười ha
hả không ngừng.
Lý Nhiên vạn phần đắc ý nhìn Trầm Mặc Trúc, “Trầ