
hứng, tố giấc, sự thật phạm tội, đối mặt với các mục tố cáo và hàng loạt bằng chứng, thiếu niên Bắc Dã thản nhiên gật đầu thừa nhận, lần lượt trả lời: “Vâng.”, “Là tôi.”
Trần Niệm về chỗ ngồi, mắt nhìn phía trước giống như nhìn một sa mạc trong suốt.
Cuối cùng phiên tòa thẩm vấn thuận lợi kết thúc.
Thẩm phán tuyên bố: “Toàn thể đứng dậy.”
Tiếng mọi người lục đục đứng dậy. Bắc Dã đứng, Trần Niệm đứng, tất cả mọi người đều đứng.
Hội trường im phăng phắc: “…Sát hại Lại Thanh, chứng cứ vô cùng xác thực, thú nhận thẳng thắn… Thái độ nhận tội tốt, chủ động khai báo… Cung cấp đầu mối cho cảnh sát phá vụ án tên áo mưa, tích cực nhận lỗi… Vị thành niên… Tuyên án phạt tù thời hạn bảy năm.”
Búa gõ xuống. Bãi tòa. Tiếng người bắt đầu huyên náo. Cảnh sát muốn giải cậu thiếu niên đi.
Bóng người giao nhau, Trần Niệm bỗng nhìn về phía Bắc Dã. Cũng trong khoảnh khắc đó Bắc Dã cũng nhìn về phía Trần Niệm.
Chỉ có trời mới biết, anh (em) yêu em (anh) biết bao.
Đúng vậy, không thể che giấu, miệng lặng thinh nhưng ánh mắt đã nói ra tất cả.
Giây phút ánh mắt giao nhau, ánh nhìn thiết tha, là từ biệt lại không giống từ biệt. Ánh mắt hai đứa trẻ quấn quýt không rời, dù nắm tay, ôm ấp, thậm chí là hôn cũng không thể thân mật sánh bằng ánh mắt này, nó gần như là kiên trì thảm thiết.
Họ nhận ra nhau trong bóng người rối loạn, thông qua nướt mắt nhạt nhòa, ánh mắt kia vô vàn quyến luyến, đau đớn cùng cực, nhưng lại tràn đầy cảm kích.
Cô nắm chặt chiếc chìa khóa trên ngực, cậu bị cảnh sát lôi đi chậm rãi lui về phía sau. Đôi môi chậm rãi mấp máy, im lặng nói ra một chữ: Niệm.
Bắc Vọng Kim Tâm, Trần Niên Bất Di. (Trông về trái tim này, muôn đời không thay đổi.)*
Mình để Hán Việt để các bạn thấy rõ được tên hai bạn nhân vật chính được lồng vào trong câu thơ.
Là ai từng đứng dưới ánh nắng hè rực rỡ cầm nhánh cây viết lên một cái tên, nói với cậu thiếu niên: Trái tim này.
Là ai từng dụ dỗ cô bằng ánh mắt, muốn cô đọc một cái tên, dùng đầu lưỡi chuyển đến một viên kẹo chua ngọt.
Là ai từng kéo cô chạy như bay trong khu xưởng bỏ hoang, nhìn hàng vạn ánh đèn sáng lên như phép màu.
Là ai từng chạy trốn trên bậc thang sân khấu lộ thiên trong cơn mưa, bàn tay tuổi trẻ nắm chặt trong không trung.
Như thế, là ai tỉnh lại từ hồi ức, phát hiện mình đang ngồi trong đoàn tàu hỏa chậm chạp. Là ai ngồi trong toa xe nồng nặc mùi mì tôm và tiếng huyên náo, trông ra vô số vùng đất hoang và mặt trời như lòng đỏ trứng ngoài cửa sổ.
Lại nhớ đến quan hệ cộng sinh chỉ hai loài vật cùng sinh sống để mang lại lợi ích cho đôi bên, thiếu một trong hai, cuộc sống của chúng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, thậm chí tử vong.
Tháng sáu cỏ dại mọc um tùm. Trần Niệm nhìn mái nhà của Bắc Dã cấp tốc mất hút ngoài cửa sổ tàu hỏa, hai hàng nước mắt rơi lả chả.
Ngày hôm đó, họ ngồi trên mái nhà cao cao, cô hỏi:
— Bắc Dã, anh muốn điều gì nhất?
— Anh thích một người, anh muốn cho cô ấy một kết cục tốt đẹp.
Chỉ thế mà thôi. Trần Niệm:
Thấy thư nhớ báo bình an.
Đây là lá thư thứ chín anh viết cho em, anh đang nghĩ không biết phải viết đến lá thứ bao nhiêu em mới hồi âm. Nói đùa thôi, thật ra không sao đâu, anh biết em sẽ đọc.
Kể từ ngày từ biệt hôm ấy, không biết gần đây tình hình em sao rồi. Anh nhờ Tiểu Mễ hỏi thăm, con bé nói em sống rất yên ổn.Anh tin lời “yên ổn” mà Tiểu Mễ nói. Bởi vì Trần Niệm à, em khác mọi cô gái anh từng gặp.
Thời gian trôi đi nhanh quá, chỉ mới chớp mắt đã hết một năm. Anh định mỗi tháng gửi em một lá thư, nhưng không thể bởi vì anh thật sự bận quá.
Mọi chuyện ở Hi Thành đều ổn cả. Bắc Dã cũng sống rất bình yên, vẫn như anh nói trước đó, mỗi ngày cậu ấy đều lao động và học tập. Tháng trước họ lắp ráp thiết bị cho xưởng lắp ráp, tháng này mài linh kiện cho xưởng máy.
Cậu ấy rất thông minh, việc đến tay đều thành thạo. Hôm qua cậu ấy lại lập công. Linh kiện cậu ấy mài giúp xưởng máy có mức sai số thấp kỷ lục, chỉ còn 0,1 micromet. Anh không hiểu mấy thuật ngữ chuyên nghiệp như tỉ lệ hao mòn trong cơ khí, nhưng nghe đồng nghiệp quản lý họ nói, như vậy tương đương tiết kiệm cho xưởng máy của họ trên một triệu.
Anh đồng nghiệp đó còn nói, Bắc Dã rất hiểu chuyện, thái độ khác hẳn những người khác. Có kẻ buông thả sống không lý tưởng, thế nhưng cậu ấy lại rất cố gắng và nghiêm túc, muốn học hỏi, cũng muốn ra tù trước thời hạn.
Cậu ấy đã trưởng thành rồi, nghe nói có lần bạn cùng phòng giam của cậu ấy lén đọc thư em gửi cậu ấy. Cậu ấy vào tù lâu như vậy, đấy là lần duy nhất kích động, suýt nữa đánh nhau nhưng cuối cùng không làm vậy. Cậu ấy kiềm chế được.
Cậu ấy vẫn luôn có biểu hiện rất tốt, nhưng ít nói quá, cô giáo dạy văn hóa cho họ xấp xỉ tuổi cậu ấy, rất dịu dàng hiền hòa nhưng không tài nào cạy nổi miệng Bắc Dã. Cô ấy nói với anh, Bắc Dã học văn hóa cũng rất chăm chỉ, nhưng không tôn trọng thầy cô, trông thấy cũng không chào hỏi. Anh nói đùa, mắt nó mọc trên đầu, không nhìn thấy cô đâu.
Tuần trước anh đi thăm cậu ấy, hình như cậu ấy lại cao lên rồi. Trần Niệm, em có cao lên không? Nhưng người vẫn gầy như vậy, chắc hẳn em