Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324410

Bình chọn: 9.00/10/441 lượt.

cười không đáp, một lát sau mới nói: “Trước mắt còn không có bạn gái.”

“Bạn ơi, nghe tớ khuyên một câu này, đừng có nhằm mãi vào một thân cây mà thắt cổ như thế, cậu vẫn là người học máy tính đó, không biết mức độ quan trọng của tập tin dự bị à?”

Dương Quân ung dung hỏi: “Bạn tôi à, còn cậu thì sao nào? Có bạn trai

La Kì Kì phẫn nộ nói: “Trước mắt cũng còn chưa có.”

Dương Quân cao giọng cười to: “Lâm Y Nhiên đã kết hôn rồi đó, con cũng được một tuổi rồi, là con gái, đặc biệt giống cô ấy, hoàn toàn là một Tiểu Y Nhiên.”

“Vậy thì tốt quá, tớ phê chuẩn cô ấy có thể mang theo gia đình tham dự yến tiệc quan hệ tam giác của chúng ta.”

“Được thôi! Dù sao không phải cậu trả tiền. Đúng rồi, lần này cậu về nước muốn làm cái gì? Có nghĩ tới chuyện trở về quê nhà không?”

“Chủ yếu là thăm bố mẹ, chuyện khác tớ còn chưa nghĩ ra.”

“Aiz! Cậu vừa trở về, còn đầy cõi lòng ôm ấp tình cảm chủ nghĩa cách mạng, đến khi cậu ở cùng một mái hiên với bố mẹ hai tuần, cậu sẽ biết đến mùi vị của giai cấp thù địch, tớ đã tóm tắt mối quan hệ của mình với bố mẹ rồi, tuyệt đối là xa thơm gần thối.”

( xa thơm gần thối: ở xa, ít gặp thì quý hóa, ở gần do va chạm nhiều sinh ra ghét bỏ, không coi nhau ra gì.)

La Kì Kì bật cười, không nói lời nào.

Dương Quân nói: “Tớ treo điện thoại trước nhé, cách liên lạc tớ sẽ gửi đến hộp thư của cậu, có chuyện gì, cậu cứ tìm tớ nhé. Chúng ta là bạn bè, nếu cậu mà khách sáo với tớ thì tớ sẽ giận đó.”

“Tớ biết rồi.”

“Đưa điện thoại cho mẹ cậu đi, tớ muốn chào hỏi cô.”

La Kì Kì đưa điện thoại cho mẹ, nghe thấy mẹ cười vui vẻ, lặp lại nói: “Ồ, còn chưa có bạn gái hả?”

La Kì Kì lắc đầu cười cười, tiếp tục đi đánh răng rửa mặt.

Sau khi ở nhà hai tuần, La Kì Kì bắt đầu hiểu được lý luận của Dương Quân.

Tuy cô và bố mẹ không bị rơi vào giai cấp thù địch, nhưng rõ ràng không được coi trọng như lúc mới trở về nữa. Mẹ lại bắt đầu đến công viên khiêu vũ, bố thường chạy đi tìm bạn chơi cờ vua, cũng không bám lấy cô hỏi đông hỏi tâ

La Viện Viện còn có chút tình cảm, vẫn dành thời gian đi cùng chị, nhưng phỏng chừng cũng đến kỳ hạn nhẫn nại rồi: “Chị, khi nào chị về Mỹ?”

La Kì Kì cười: “Tuần sau chị sẽ rời Tây An.”

“Đi Bắc Kinh à?”

“Không phải, đầu tiên về nơi chúng ta lớn lên, sau đó đến Bắc Kinh gặp bạn cùng lớp, rồi mới trở lại San Francisco.”

Một tuần sau, La Kì Kì hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ đi thăm người thân, được bố mẹ và em gái vui vẻ tiễn cô đi Tây An.

Sau hai giờ bay, La Kì Kì tới được mục đích của mình.

Vừa đi ra sân bay, sóng nhiệt lập tức thổi đến mặt, ít nhất cũng phải cao hơn 2 độ so với Tây An. Gió rất lớn, tóc cô bị thổi loạn lên. La Kì Kì vừa đi vừa không ngừng nhìn trái nhìn phải, cũng giống như khách du lịch xung quanh mình, không thể nhìn ra cô đã từng sống ở thành phố này mười năm trước.

Ngồi trong taxi, La Kì Kì nhìn ra ngoài của sổ xe, vẻ mặt thực hoảng hốt, hai bên đường thay đổi quá nhiều, cô không thể tìm kiếm được điều gì thân thiết.

Lái xe hỏi cô: “Cô đi du lịch à? Cảm thấy hứng thú với cảnh gì?”

“Không phải.” Ngừng lại một chút, cô còn nói: “Trước kia tôi đã lớn lên ở đây.”

Lái xe vốn muốn đẩy mạnh tiêu thụ dịch vụ, không nghĩ tới lại đụng phải người địa phương, cười nói: “Bao lâu rồi cô mới trở về?”

“Mười năm.”

“A! Vậy cũng lâu nhỉ!”

“Đúng vậy!” Là rất lâu.

Khi đến khách sạn, sắc trời đã tối đen.

La Kì Kì tắm rửa xong, nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.

Trở lại thành phố này, dọc đường đi cô luôn thấy hoảng hốt, còn ẩn ẩn có chút phấn kh

Nếu không ngủ được, vậy thì ngồi dậy thôi, cô đứng trên sân thượng, nhìn ánh đèn mê ly của thành phố, lại không thấy rõ ánh đèn nào là của nhà mình.

Đã nhiều năm qua đi, nơi này vẫn tác động đến trái tim cô như trước.

Nhà tâm lý học Freud cho rằng hành vi của mỗi người đều chịu ảnh hưởng của thời thơ ấu, vì vậy, tất cả nhân quả đều phải ngược dòng đến nơi bắt đầu cuộc sống…

[ Thanh xuân ở nơi nào?

Từng ánh mắt của thiếu niên, đen trắng rõ ràng, giống như một bức màn.

Dũng cảm, xúc động, yếu đuối, tò mò, khát vọng, hoang mang, thương tâm, thất vọng, suy tư…

Tất cả sắc thái đẹp đẽ đều trình diễn trên bức màn đen trắng rõ ràng đó.

Khi bức màn ấy được kéo lên, chúng ta lại ngây thơ không biết, cho dù nó đang ở gần ánh mắt của chúng ta..

Nguyên nhân là vì nó quá gần, gần như ở trong mắt chúng ta, thế nên, chúng ta không thể nhìn thấy..

Chỉ đến khi nó dần dần rời xa, chúng ta mới có thể thấy rõ nó. Thấy rõ tất cả có lẽ sẽ tuyệt vời, có lẽ thấy được c chuyện sau lưng con người ta có nhân quả rõ ràng, nhưng, sau khi tất cả hình ảnh đã đóng thành một cuộn phim, thì cho dù chúng ta mỉm cười, hay rơi lệ, cũng chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn về thời gian đầu đó, yên tĩnh nhìn trên màn ảnh kia đang dần dần hiện lên những hình ảnh và cũng dần dần biến mất.

Đó là thanh xuân, chỉ sau khi rời đi, chúng ta mới có thể thấy rõ ràng.'>

Bắt đầu nhớ lại

Tôi sinh ra trong một gia đình rất bình thường, điều kiện gia đình tôi không giàu cũng chẳng nghèo, trình độ văn hóa của bố mẹ không cao cũng không thấp. Trí nhớ


Old school Easter eggs.