Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325214

Bình chọn: 10.00/10/521 lượt.

o, vừa đi đến giữa sân khấu, vừa cười nói: “Nếu bây giờ tiến hành một cuộc bỏ phiếu, mọi người bầu ra giáo viên mình hận nhất, không biết mọi người sẽ bầu cho ai đây? Lựa chọn của mỗi người nhất định sẽ khác nhau, nhưng có một giáo viên chắc chắn sẽ nổi danh, các bạn nghĩ đó là ai nhỉ?”

Các bạn đều cười, các giáo viên cũng cười, dù sao tiệc tối vừa mới bắt đầu, không khí còn chưa náo nhiệt, các bạn vẫn chưa thoát khỏi trói buộc làm học trò, nên họ chỉ cười, không ai dám nói ra. Tôi cười cúi chào thầy chủ nhiệm: “Chúc mừng ngài, ngài chính là giáo viên giành được nhiều phiếu nhất.”

Mọi người ồn ào cười to, tôi nói: “Là giáo viên chúng ta hận nhất, tôi đại diện cho các bạn học sinh mới tốt nghiệp mời thầy chủ nhiệm cùng góp vui với chúng ta bằng một tiết mục.”

Micro được đưa tới tay thầy chủ nhiệm, thầy cầm micro, không ngừng ho khan thanh cổ họng, nhưng không nói biểu diễn gì

Tôi bắt đầu cao giọng kêu to: “Một hai ba bốn năm, chúng tôi chờ thật vất vả; một hai ba bốn năm sáu, chúng tôi chờ thật là khó chịu.”

Tôi cười vẫy tay, ý bảo mọi người cùng nói, đây là khẩu hiệu của chúng tôi từ khi mới vào lớp 10, cả trường không ai không hiểu, không ai không biết, lại nói với thầy chủ nhiệm nghiêm khắc, mọi người lập tức đồng lòng hợp lực gia nhập.

Khi mọi người bắt đầu kêu lên, tôi đã hơi thất thần, thật sự đã ba năm rồi sao? Tựa như khi bị Mã Lực cười nhạo mới là ngày hôm qua thôi, tựa như vừa mới đấu với Tống Bằng, nhưng thật sự đã trôi qua hơn một nghìn ngày? ?

“Một hai ba bốn năm sáu bảy, chúng tôi chờ thật sốt ruột; một hai ba bốn năm sáu bảy tám, thầy ơi rốt cuộc thầy có nói không?”

Hơn năm trăm người cùng hét lên thật sự là không nhỏ, thầy chủ nhiệm vội nói: “Có, có, tôi sẽ hát cho mọi người nghe bài “Quá giới hạn” của Trương Tín Triết.”

Quá giới hạn: (Bài hát về chủ đề tình yêu ^^)

http://www.youtube.com/watch?v=-Sp4PMrA6bo

“Oa!” Tôi kêu lên sợ hãi, nhìn về phía mọi người làm biểu tình không thể tin, tỏ vẻ là ca khúc có đề tài vượt chỉ tiêu, các bạn bên dưới đều cười.

Phải chăng tôi đã hứa với em quá nhiều, hay do tôi vốn dĩ trao em không đủ?

Em rốt cuộc có cả ngàn vạn lý do, còn tôi thì luôn chiều theo cảm nhận của em.

Để cho em nổi loạn, buông thả bản thân, cho rằng rồi sẽ có ngày em cảm động.

Những lời đồn đại rèm pha về em, tôi giả vờ làm ngơ, không chút ngờ vực.

Thầy vừa đi vừa hát, làm cho mọi người đều kinh ngạc, bởi vì giọng của thầy cực giống giọng của Trương Tín Triết.

Tôi không ngạc nhiên, vì thầy ấy có quan hệ tốt với Thẩm Viễn Triết, tôi đã nghe Thẩm Viễn Triết nói thầy hát bài của Trương Tín Triết rất hay, nếu không, tôi cũng không dám tùy tiện lấy thầy ấy ra để tạo bầu không khí.

Tôi ngồi trong bóng tối, dựa vào nó, không hề kiêng kị ngóng nhìn phía đối diện, Trương Tuấn vẫn đang ngồi ở chỗ kia, thân ảnh có thể mơ hồ nhận ra, nhưng khuôn mặt anh, dù tôi có cố gắng thế nào, cũng không thể nhìn rõ.

Còn anh, có nhìn thấy tôi không?

Tôi biết, bây giờ anh sẽ không để ý đến tôi, nhưng không sao, khi tôi đi đến giữa sân khấu, nơi ánh đèn sáng nhất, chỉ cần anh liếc mắt một cái là sẽ nhìn thấy.

Mỗi lần lên sân khấu, tôi đều suy nghĩ cẩn thận, dùng tất cả chiêu thức, tạo ra những điều thú vị, nhưng lại chẳng phải vì các bạn học, mà chỉ vì một người đang ngồi trong góc tối.

Tôi bày ra mọi điều thú vị cho toàn trường, chỉ là vì muốn làm anh liếc mắt một cái, chỉ là vì làm cho anh nhớ kỹ tôi.

Anh có thể hiểu được tâm tư của tôi không?

Tôi không hy vọng anh hiểu được, tôi chỉ hy vọng anh nhớ kỹ tối nay tôi xinh đẹp, tôi biết tối nay mình rất mỹ lệ, vì tôi đã sử dụng tất cả trí tuệ và toàn bộ tình yêu với anh để tạo ra vẻ đẹp của mình. Tôi đặt tất cả giờ phút thanh xuân, ngưng tụ vào đêm nay, vì anh mà nở rộ.

Quan Hà đến đăng ký tiết mục, tôi vui đùa với cô ấy: “Mỹ nữ muốn tái xuất giang hồ?” Trong ba năm, Quan Hà thật sự không tham gia hoạt động văn nghệ nào, các bạn cùng lớp với cô ấy gần như đều không biết cô ấy là một tay kéo đàn nhị vô cùng tài giỏi, có một giọng hát rất hay.

Cô ấy chỉ nhìn tôi cười gật gật đầu, bình tĩnh lạnh nhạt, như đối với một người bạn học bình thường nhất. Cô ấy nói với Thẩm Viễn Triết: “Tiết mục của tớ là “Mỗi ngày trong cuộc đời của tôi”.”

“Mỗi ngày trong cuộc đời của tôi”

http://www.youtube.com/watch?v=oVCeihdCojY (video cũ, đúng với thời của các bạn ấy hơn. Tô Tuệ Luân và Thành Long hát.

http://www.youtube.com/watch?v=XLyRu7Mavnc (video mới)

Tôi cố ý đặt tiết mục của Quan Hà ở cuối chương trình.

Ánh đèn bốn phía không ngừng lóe sáng, khuôn mặt của các bạn mơ hồ không rõ, khi tôi đi đến giữa đài, bỗng nhớ tới hội diễn văn nghệ năm lớp 9, Quan Hà mời tôi cùng tham gia tiết mục với cô ấy, khi đó chúng tôi còn rất thân thiết. Tôi không biết bắt đầu từ khi nào, chúng tôi đã trở nên xa lạ.

“Trong quá trình trưởng thành của mỗi người, đều có những người quan trọng để lại dấu ấn đậm nét trong trang sách cuộc đời. Trong cuộc đời tôi cũng có một người như vậy, sự xuất hiện của cô ấy từng làm tôi cảm thấy đó là tai nạn lớn nhất trong cuộc đời, tôi từng g


Teya Salat