XtGem Forum catalog
Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328001

Bình chọn: 8.00/10/800 lượt.

ôi đều thoải mái không kiêng kị nhiều chuyện.

Lí Sam nói với Quan Hà: “Sau ba tiết mục nữa là đến tiết mục của các cậu rồi, các cậu đi chuẩn bị nhanh lên, biểu diễn tốt nhé.”

Chú thích:

[1'> Lại thấy khói bếp của Đặng Lệ Quân: trên mạng có dịch là “còn thấy khói thuốc” hay “lại thấy khói thuốc”, mình tra từ rồi, “khói bếp” đúng hơn “khói thuốc”. Đây là ca khúc “Lại thấy khói bếp”, ca sĩ Vương Phi hát.

http://www.youtube.com/watch?v=0QALgAy3oPI&feature=player_embedded

[2'> Mấy cái chủ nghĩa này hơi khó hiểu, không hiểu cũng không sao, nói gọn là cậu Tống Thần này biết dùng những cách gây hài để châm biếm, kịch bản của cậu có ý nghĩa.

Chủ nghĩa hậu hiện đại là một xu hướng trong nền văn hóa đương đại được đặc trưng bởi sự chối bỏ sự thật khách quan và siêu tự sự. Chủ nghĩa hậu hiện đại nhấn mạnh vai trò của ngôn ngữ, những quan hệ quyền lực, động cơ thúc đẩy; đặc biệt nó tấn công việc sử dụng những sự phân loại rõ ràng như nam với nữ, bình thường với đồng tính, trắng với đen, đế quốc với thực dân. Chủ nghĩa hậu hiện đại đã ảnh hưởng tới nhiều lĩnh vực văn hóa, bao gồm cả phê bình văn học, xã hội học, ngôn ngữ học, kiến trúc, nghệ thuật thị giác, và âm nhạc.

Tư tưởng hậu hiện đại là sự giải thoát có chủ ý từ những cách tiếp cận của chủ nghĩa hiện đại đã thống trị trước đó. Thuật ngữ “hậu hiện đại” bắt nguồn từ sự phê phán tư tưởng khoa học về tính khách quan và tiến bộ gắn liền với sự khai sáng của chủ nghĩa hiện đại.

Vô li đầu: đại khái là dùng những điều hài hước để châm biếm.

Giải cấu trúc là một trào lưu tư tưởng hiện đại trong khoa học xã hội và nhân văn, xuất hiện ở phương Tây từ những năm 60.

Giải cấu trúc hay chủ nghĩa giải cấu trúc trước hết là lí thuyết chống lại sự chuyên quyền của chủ nghĩa cấu trúc, nhưng không chỉ có thế. chủ nghĩa cấu trúc người ta giải thích các tác phẩm văn học bằng quan điểm lịch sử, hoàn cảnh xã hội, tiểu sử tác giả, hoàn cảnh sáng tác, ý đồ của tác giả… Chủ nghĩa cấu trúc ra đời chứng minh rằng ý nghĩa của tác phẩm chỉ nằm trong cấu trúc của văn bản, quan điểm lịch sử bị phế bỏ, điều đó làm cho chủ nghĩa cấu trúc trở thành kẻ thù không đội trời chung với chủ nghĩa Mác, và một thời gian dài ở các nước xã hội chủ nghĩa chủ nghĩa cấu trúc là thứ cấm kị và đối tượng phê phán liên tục. Nhưng có điều lạ lùng này. Tuy hai lí thuyết thù địch nhau, song lại giống nhau hoàn toàn ở một điểm: đó là tin rằng mỗi tác phẩm văn chương chỉ có một nghĩa, một ý nghĩa xác định, bất di dịch, người ta có thể thò tay vào túi và lấy ra, chỉ cần biết nắm được phương pháp này hoặc phương pháp kia. Một khi có nhà phê bình quyền uy nào phán về một tác phẩm nào đó có một tư tưởng nào đó thì tác giả của nó có mà chạy đằng trời cũng không thoát khỏi nhận định ấy, anh ta hoặc hưởng niềm vinh quang hoặc chịu niềm cay đắng, tủi nhục do nhận định kia mang lại. Nhưng đến thời giải cấu trúc thì cái quan niệm kia bị lung lay đến tận gốc.

[3'> Mũ lôi phong là kiểu mũ mùa đông trùm tai của bộ đội Trung Quốc.

[4'> Yêu em không dứt của Quách Phú Thành:

http://www.youtube.com/watch?v=jOBZR-CKs2s

Quan Hà và tôi lập tức đi thay quần áo, Quan Hà vừa thay quần áo vừa cười nói với tôi: “Đây là cuộc thi văn nghệ đặc biệt nhất mà tớ từng tham gia.”

Tôi mỉm cười không nói chuyện. Khi tập luyện, cảm thấy không sao cả, nhưng khi đứng ở trên đài, cùng vui cười cùng nỉ non với mọi người, rất nhiều cảm giác hoàn toàn không giống. Lí Sam, Tống Thần, Ngụy Lão Tam, Vương Hào… Họ không còn là những cái tên xa cách nữa

Tôi rất cảm ơn Quan Hà đã đưa tôi hòa vào đám bạn này, làm cho tôi lần đầu tiên có loại cảm giác tên là vinh dự tập thể.

Tôi và Quan Hà mặc váy, cô giáo Ngô chủ nhiệm lớp tôi tìm người đến trang điểm nhẹ cho chúng tôi, Quan Hà đánh giá tôi, mỉm cười nói: “Rất đẹp, mọi người nhất định sẽ rất ngạc nhiên.”

Tôi không tin lời khen của cô ấy, lịch sự cười cười, cô ấy hoàn toàn hiểu được ý tôi, nghiêm túc nói: “Không phải tớ động viên cậu, Kì Kì, ngũ quan của cậu không phải xuất chúng, nhưng cũng rất hài hòa, hơn nữa cậu còn mang trên người khí chất đặc biệt, thật sự rất đặc biệt, cậu phải tự tin vào bản thân mình.”

Tôi vẫn không tin, nhưng tôi cố gắng làm ra vẻ mình đã tin lời cô ấy.

Chúng tôi nắm tay nhau bước ra ngoài, cúi đầu mỉm cười với mọi người, người dẫn chương trình giới thiệu chúng tôi xong, Quan Hà cười với tôi, lấy micro trên tay tôi, nhìn xuống dưới đài nói: “Từ năm lớp 7 đến giờ, mình cũng không nhớ mình đã từng kéo đàn nhị bao nhiêu lần trên đài, mỗi một lần đều rất đặc biệt, thế nhưng, lần này chính là lần đặc biệt nhất, bởi vì mình sắp tốt nghiệp, cũng bởi vì người đứng bên cạnh mình là bạn thân La Kì Kì của mình. Chúng mình đã suy nghĩ rất nhiều mới lựa chọn được bài “Lại thấy khói bếp”, thầy giáo định không duyệt bài này của chúng mình, nhưng mình đã nói với thầy rằng ‘bạn’ ở trong bài là con gái, không phải là con trai, thầy mới miễn cưỡng chấp nhận.”

Mọi người đều cười, Quan Hà cũng cười nói: “Vì vậy, xin các bạn một tràng pháo tay cổ vũ cho chúng mình, và cũng mong rằng các bạn sẽ có nh