
áng tím trôi nổi ở
trên mặt nước….
Khoảnh khắc của rực rỡ chính là vĩnh cửu!
Khi pháo hoa và sương khói ngoài trời tan hết.
Âu Dương Y Phàm ném cái bật lửa ra ngoài, một luồng ánh lửa
bay lên, chiếu sáng một căn biệt thự kiểu Châu Âu đẹp đẽ mà thanh nhã phía trước.
“Đây……”
“Đây là nhà anh xây cho em, nhà của chúng ta……”
Cô bối rối, cảm động nhìn về phía Âu Dương Y Phàm. Anh đã nửa
quỳ trên mặt đất, bàn tay đang cầm một chiếc nhẫn kim cương.
“Đồng ý lấy anh nha.”
Lời cầu hôn tốt đẹp như thế, không có lý do gì để cô cự tuyệt.
Nhưng cô cố ý không cho anh đạt mục đích dễ dàng, cô ngẩng đầu lên, ra vẻ trầm
tư nói: “Em muốn cân nhắc một chút.”
“Vì sao?”
Âu Dương Y Phàm xúc động đứng lên, vẻ mặt thất vọng.
“Tiểu Úc, rốt cuộc em muốn anh làm như thế nào?”
“Hôn nhân là chuyện quan trọng cả đời, em đương nhiên phải
suy nghĩ rõ ràng. Ngộ nhỡ em lấy anh, anh đối với em không tốt thì làm sao bây
giờ?”
“Anh có thể thề với trời, cả cuộc đời này anh quyết không phụ
lòng em.”
“Trừ phi anh có thể yêu em như Lâm Quân Dật yêu bà xã của
anh ấy?”
Âu Dương Y Phàm nghiến răng nghiến lợi, bất mãn nói: “Vì sao
anh phải học cậu ta, anh còn tốt hơn nhiều so với cậu ta!”
“Vậy quên đi!”
Cô ra vẻ tức giận xoay người, Âu Dương Y Phàm đột nhiên từ
sau lưng ôm lấy cô: “Anh đồng ý với em! Anh cũng sẽ giống cậu ta, dù xảy ra
chuyện gì trái tim anh chỉ đủ chứa một người, thân thể anh chỉ thuộc về một cô
gái…..”
……
Nụ cười của Tiểu Úc còn rực rỡ hơn cả pháo hoa.
“Em yêu anh!”
Trên bầu trời, phát ra bông hoa bách hợp màu vàng, ở trong
đêm tối tuyệt đẹp khác thường.
Trên bãi biển, bóng hai người ôm nhau bị ánh trăng kéo càng
ngày càng dài…
Lăng Lăng che mặt xông ra ngoài, Dương Lam Hàng do dự một
chút rồi vẫn đuổi theo.
Để không quấy rầy bọn họ, tôi ngồi xuống một mình tiếp tục uống
cà phê. Ly cà phê còn chưa uống xong, chợt nghe Tiếu Tiếu cầm điện thoại hét
lên sợ hãi thảm thiết, “Đã xảy ra chuyện! Thầy Dương đã xảy ra chuyện!”.
Vẻ lo lắng về điều chẳng lành nhất thời bao phủ toàn bộ
phòng giải trí, tiếng nhạc cực kỳ chói tai, giống như thổi mạnh thần kinh.
……
Trong bệnh viện, người nào đi ngang qua cũng đều nhiễm mùi
nước khử trùng khiến người khác nôn mửa.
Thế nhưng tôi đã quên ghét cái mùi kia vì trong tâm trí tôi
đều là máu tươi vừa mới thấy ở bên đường, cùng với tấm kính chắn gió dính máu đỏ
bị vỡ vụn.
“Có một cô gái lúc qua đường không để ý thấy cái xe đang chạy
tới. Cũng may có một người trẻ tuổi đẩy cô ta ra……” Một đám người qua đường còn
vây quanh ở nơi đó giống như đang kể lại chuyện xưa, nói đến mức nước miếng bay
tứ tung, làm như sinh mạng và sự đau đớn của người khác đối với bọn họ mà nói
chỉ là một câu chuyện.
Trong khi nghe vào tai tôi, từng chữ cứ như mũi nhọn.
Tôi tìm thấy Lăng Lăng ở góc tường, cô ấy gục đầu lên đầu gối
khóc nức nở.
Tôi ngẩng đầu nhìn đèn ở phòng giải phẫu đã tắt…
“Thầy Dương…” Tôi ôm một tia hy vọng hỏi: “Thầy ấy không có
việc gì chứ?”
Cô ấy không trả lời, tiếng khóc càng thê thảm.
Khi tôi còn muốn hỏi tiếp thì tờ giấy nhàu nát từ trong tay
cô ấy rơi ra, tôi mở ra xem, chữ viết trên giấy đã mờ đi.
“Đối với tôi – mười bảy tuổi thi đậu đại học Yale còn được
nhận học bổng toàn phần mà nói suy sụp và thất bại chẳng qua là cái danh từ mà
thôi. Nhưng từ khi nghiên cứu Tiến Sĩ của tôi bắt đầu, tôi mới ý thức được như
thế nào là: một mình trên lầu cao, nhìn đường chân trời xa xăm…
Suốt năm năm trời, tôi cả ngày vật lộn trong đống tài liệu lịch
sử chồng chất như núi, thí nghiệm liên tục thất bại, đề tài không tìm thấy đột
phá nào. Suy sụp và thất bại làm tôi bắt đầu mệt mỏi, uể oải, mất ngủ, bệnh tự
kỷ, gần như suy sụp. Cuối cùng phải từ bỏ thí nghiệm nghiên cứu, suốt ngày nhốt
mình ở trong phòng.
Ngay lúc tôi bị những dữ liệu trên trang giấy dằn vặt đến
phát điên, trong lúc vô ý đang nói chuyện phiếm trong phòng chat thì thấy một
status thế này: 『Chúng ta vẫn còn trẻ, trong lúc thất bại đừng đi quên ước
mơ và nhiệt huyết lúc ban đầu!』
Ngày đó tôi cùng người nói những lời này trò chuyện thật
lâu, tôi không biết hình dáng cô ấy, nhưng tôi biết cô nhất định là một người
con gái rất lạc quan, bởi giữa những dòng chữ của cô ấy đều mang theo nụ cười.
Cô ấy hỏi tôi có OICQ hay không để cô ấy thêm tôi vào danh
sách bạn tốt, về sau có thể thường xuyên nói chuyện phiếm…Tôi ở trên mạng tìm
tòi nghiên cứu thật lâu, mới hiểu được ý nghĩa của OICQ, nhanh chóng down xuống
phần mềm OICQ rồi lập dãy số nhắn cho cô ấy.
Lập tức có một tin nhắn tới: 『Đừng hỏi
tuổi, nhất định tôi già hơn bạn; Đừng hỏi diện mạo, tôi xấu dọa chết người; Đừng
hỏi bằng cấp, từ lúc kỹ nữ cũng tốt nghiệp đại học, tôi là kẻ mù chữ; Đừng hỏi
tên, tên tôi không phải là Bạch Lăng Lăng! Gặp mặt cũng miễn bàn, vui lòng im
miệng lại! Thích tán gẫu, không tán gẫu thì quên đi!』
Chỉ vì những lời nói này mà tôi thích cô ấy, không hề có lý
do chỉ là thích cái cá tính thẳng thắn này!
Từ khi quen biết cô ấy, tôi học được sự lạc quan, học được
cách bình tĩnh. Tôi sắp xếp lại tất c