
nh yên lặng lau nước mắt…
Nhớ nhung bị đè nén đã lâu trong bóng đêm không người làm bạn,
như bờ đê sụp đổ.
Khi trời sắp sáng, cửa phòng cô bị đẩy ra, không biết là cô
không nghe tiếng đập cửa, hay là người đi vào căn bản không gõ cửa. Tiểu Úc
đang muốn trách cứ người vô lễ, chỉ thấy một người đàn ông một thân mặc tây
trang thẳng bó sát người, không coi ai ra gì ngồi ở trên sô pha phía bên phải,
nhìn thẳng cô.
Không cần đoán, bằng khuôn mặt khêu gợi kia, ánh mắt vô lễ
cùng một thân cơ bắp rắn chắc kia, đủ biết anh ta muốn làm gì.
“Tôi không cần, cám ơn!” Nói xong, cô tiếp tục hát: “Gặp anh
là điều bất ngờ tuyệt đẹp nhất, một ngày nào đó đáp án của em sẽ tiết lộ…”
Ca khúc đã hát hai lần, hơn phân nửa bình XO đã được uống,
anh ta còn chưa có ý rời đi, Tiểu Úc bỏ lại microphone nhìn anh ta
Trên mặt anhta không có biểu tình gì, vẻ mặt lộ ra một loại
kiên cường cùng lạnh lùng của người đàn ông, ánh mắt thâm trầm rất có lực sát
thương.
Trước kia cô vẫn nghĩ đàn ông làm trai bao đều có loại vẻ mặt
hạ lưu, tựa như người không có đầu óc, không thể tưởng được cũng có mặt hàng có
mị lực như vậy, không cần nói hay làm gì, anh vẫn phảng phất một loại uy hiếp
cùng áp bách. Người có tính khiêu chiến như vậy, phỏng chừng giá cả đêm là xa xỉ
a!
“Tôi đối với anh không có hứng thú!” Cô nhấn mạnh.
Mặt anh ta vẫn như cũ không chút thay đổi.
“Tôi chỉ là thất tình mà thôi, còn chưa muốn tự chà đạp
mình.”
Cuối cùng anh ta có chút phản ứng, kinh ngạc nhìn cô, lại
cúi đầu nhìn xem thân thể của mình, đáng tiếc cũng chưa có ý rời đi.
“Anh không đi tôi đi!” Tiểu Úc có chút mê muội đứng dậy đi về
phía ngoài cửa, ai ngờ vừa muốn mở cửa, anh ta sớm một bước thay cô mở ra, còn
đặc biệt vươn một cánh tay, ý bảo cô có thể để anh ta đỡ.
Cô định cự tuyệt, người đàn ông xa lạ lại nói: “Quan tiểu
thư, tôi tới đón cô về nhà.”
“Anh quen tôi?”
“Quan tiên sinh lo lắng cô một mình ở bên ngoài có nguy hiểm,
cho nên phái tôi tới đón cô trở về!”
“À!” Tiểu Úc trước giờ luôn phàn nàn ba Quan lo lắng việc
buôn bán, không quan tâm cô, giờ cô mới hiểu được, tình thương của ba phải ở
lúc cần mới thể hiện ra.
Trước giờ không hiểu gia đình ấm áp, bây giờ khiến cô bắt đầu
có chút nhớ nhung.
“Được rồi, vậy trở về đi.”
……
Sau khi Tiểu Úc rời đi dưới sự bảo vệ của sứ giả hộ hoa, một
bóng người thon dài bước ra đi vào căn phòng, ngồi ở vị trí cô vừa mới ngồi,
bưng lên ly rượu cô uống một nửa, chậm rãi nếm.
Rượu nguyên chất vào miệng, vị lại mặn chát như vậy…
Trên ly rượu còn lưu lại dấu môi son của cô, trên sô pha còn
lưu lại hương vị của cô…
Âu Dương Y Phàm nhìn rượu màu đỏ chát, rượu giống như có kịch
độc, sau khi uống xong ruột gan của anh đau đến tê dại.
Anh từng hỏi bản thân, anh yêu Lâm Nhĩ Tích nhiều hơn hay
Quan Tiểu Úc nhiều hơn? Không có đáp án!
Trong khoảng thời gian này anh rốt cục tìm được đáp án rồi.
Khi Lâm Nhĩ Tích rời đi, anh đối với cô ấy bận tâm, vì cô ấy hao tổn tinh thần,
nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đi tranh thủ cả. Tiểu Úc rời khỏi anh, khoảng
thời gian này anh vẫn không ngừng tự chủ được cứ nghĩ mãi việc: Bọn họ kết thúc
như vậy sao? Có khả năng vãn hồi nữa hay không…?
Anh thậm chí đứng trên đỉnh núi, nhìn cảnh đêm dưới trăng
tàn, suy nghĩ vấn đề: Âu Dương Y Phàm và Ivan ngoại trừ tên khác nhau, đến tột
cùng có chỗ nào không giống?!
Nếu cô thương anh, vì cái gì không thể cho anh một cơ hội?
Bởi vì anh là Âu Dương Y Phàm? Hay là bởi vì cô yêu Ivan quá
sâu, quá thật lòng?
Âu Dương Y Phàm lại bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, cái ly đầy
nước mắt kia rốt cục cho anh nhấm nháp thử mùi vị tình yêu.
Thì ra tình yêu là một loại cảm giác qua lại, cô vì anh cười,
anh cũng muốn cười, cô vì anh khổ, anh so với cô càng khổ hơn…
Cô vì anh mà đau, anh càng thêm đau.
Cô vì anh khóc…… Lòng anh như chảy máu…
Nhưng anh có thể làm gì?
Anh từ bỏ tôn nghiêm xin cô tha thứ, cô nhất định cự tuyệt.
Anh nguyện ý vì cô làm tất cả, nhưng anh không có cách nào
làm cho mình không phải Âu Dương Y Phàm.
Nếu muốn trách, chỉ trách anh lúc trước xem tình cảm này trở
thành trò chơi, không nghiêm túc. Lúc ban đầu, anh xuất phát từ tò mò muốn thử
tìm hiểu cô, nghĩ đến việc quấy rầy cô, cãi nhau thật thú vị, khiến cho cuộc sống
chỉ có màu trắng đen của anh ở trong suy nghĩ đáng yêu, trào phúng của cô trở
nên đủ mọi màu sắc. Dần dần, tò mò biến thành yêu mến, chinh phục biến thành bị
bắt, toàn bộ vì cô mà rời khỏi quỹ đạo, nhưng cuộc tình này lại chấm dứt hoàn
toàn ngoài dự kiến của anh.
Anh yêu cô, đúng vào thời khắc cô xoay người. Bóng dáng cô
tràn ngập ưu thương, một câu cuối cùng của cô: “Em muốn anh là Ivan, không phải
là Âu Dương Y Phàm, nhưng anh lại là…, đừng lãng phí thời gian và cảm tình của
cả hai nữa, chúng ta dừng ở đây đi.” Đây là chuyện có thể nào tránh được ? Vậy
mà cô vẫn lựa chọn, thẳng thắn mà dứt khoát!
Âu Dương Y Phàm bưng ly rượu lên, đem chỗ rượu còn lại uống
một hơi cạn sạch.
Anh tuyệt đối sẽ không buông tay!
Bất kể dùng cách gì, anh nhất định phải đem cô tiến vào lễ