
n không thể giấu được thính lực của nàng.
Giọng nói yêu kiều nũng nịu như trách như giận của Hà Bạng vang lên:
“Lão đạo sĩ, đừng cứ đẩy mãi vào trong như thế, người ta khó chịu chết
đi được!”.
Giọng của Dung Trần Tử thô sạn, nhưng lại chứa đựng sự quyễn rũ đầy
nam tính khiến tim người khác đập thình thịch: “Đừng cử động lung tung,
sẽ ổn ngay thôi, ừ…sẽ ổn ngay thôi…”
Hà Bạng vặn vẹo cơ thể không chịu: “Tri Quan, cho một miếng thịt đi.”
Dung Trần Tử không cho, bởi cô nàng này hễ dính đến ăn uống thì sẽ
không còn lòng dạ để tâm vào chuyện khác nữa: “Tập trung vào nào.”
Diệp Điềm cắn môi đến bật máu, đã từng là vị sư ca hành xử đứng đắn
nghiêm trang, vậy mà giờ đây lại… Ả yêu nữ này rốt cuộc đã dùng yêu ma
tà thuật gì mà khiến sư ca mê muội đến mức ấy!
Nàng gồng mình nén chặt không để nước mắt tuôn rơi. Dung Trần Tử ở
trong phòng gióng trống thu binh, hắn cố không để lại bất cứ dấu vết nào trong người Hà Bạng. Hà Bạng không được nếm thử tư vị bên trong, lại bị lừa không được ăn thịt, nên vô cùng bất mãn.
Dung Trần Tử ngồi xuống bên giường: “Ngoan ngoãn ngủ nào, ta sẽ đợi người ngủ say rồi mới đi.”
Hà Bạng vốn tưởng Dung Trần Tử sẽ ở lại ngủ cùng – không ăn được thì
hít ngửi thôi cũng tạm: “Hừ, ai cần ngươi ở cùng, ngươi muốn thì đi ngay đi!”.
Dung Trần Tử cài lại trâm lên mũ áo, ăn mặc chỉnh tề: “Vậy ta về phòng trước, người ngủ ngoan đừng chạy nhảy lung tung.”
hắn dém lại góc chăn cho nàng, còn chu đáo thắp lại cây đèn trên
tường, sau đó mới bước ra khỏi phòng. Hà Bạng giận lắm, giận đến mức nổ
phổi – Cái lão đạo sĩ này thật sự chẳng hiểu chút phong tình nào hết!
Diệp Điềm đứng ở trong sân, đêm nay vầng lưỡi liềm giống như được
treo lơ lửng phía chân trời. Trong Thu Vân uyển, cây cỏ hoa lá, cúc và
hải đường tứ quý đua nhau khoe sắc rực rỡ.
Dung Trần Tử đẩy cửa bước ra ngoài thì nhìn thấy nàng đang đứng đó,
trên người khoác đạo bào màu thiên thanh, mái tóc dài búi cao, tuy là
đêm, nhưng quần áo của nàng vẫn chỉnh tề, ngay cả tóc cũng không rối lấy một sợi.
Dung Trần Tử mặt mũi đỏ bừng, hòa nhã nói: “Tiểu Diệp? Sao vẫn còn chưa ngủ?”.
Nỗi niềm tủi thân đong đầy trong người Diệp Điềm liền vỡ òa, hận
không thể bổ nhào vào lòng Dung Trần Tử. Nàng là người tu hành, nửa đời
người luôn câu nệ chuyện lễ nghĩa, nhưng hành động giống như Hà Bạng,
nàng không làm được nên đành đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt chan chứa bi
ai: “Sư ca.”
Dung Trần Tử đương nhiên phát hiện ra sự khác lạ của nàng, nghĩ có
thể vừa nãy nàng đã nghe được âm thanh trong phòng, liền cảm thấy vô
cùng xấu hổ: “Tiểu Diệp, xin lỗi muội, sư ca không biết muội ở bên
ngoài.”
Khuôn mặt hắn tuy ửng đỏ, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa, ý cười trên mặt cũng không mảy may thay đổi. Diệp Điềm dường như sắp rơi lệ, nàng dừng
chân cách hắn vài bước, bỗng nhiên nói: “Muội về ngủ đây, sư ca, huynh
cũng đi nghỉ sớm đi.”
Dứt lời, không đợi Dung Trần Tử đáp lại, nàng đã xoay người bước về
phòng, bóng lưng cao gầy mà tiêu điều. Thâm tâm Dung Trần Tử muốn gọi
nàng lại, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng chỉ đành buông tiếng
thở dài.
Hắn quay người về phòng mình, khoanh chân ngồi xếp bằng, niệm một hồi “Thanh tĩnh kinh”, nhưng chỉ thấy đầu óc vô cùng rối loạn. hắn khẽ
nhếch khóe miệng cười khổ, suốt bao nhiêu năm nay hắn một lòng hướng
đạo, không ngờ giờ chẳng khác nào một thiếu niên lần đầu nếm vị tình ái, cảnh tượng mĩ lệ dịu ngọt lúc nào cũng chiếm trọn tâm trí hắn. Lần xuất môn này vốn chỉ định dẫn nàng theo, đâu thể ngờ chỉ vừa mới nghỉ ngơi
được một lát mà bản thân đã không ngừng nổi lên tà niệm. Nhớ lại những
lời Diệp Điềm nói với mình, trong lòng hắn lại càng xấu hổ. hắn nhủ
thầm: Dung Trần Tử, nàng ấy không hiểu chuyện đã đành, sao ngay cả ngươi cũng hồ đồ đến thế? Suy nghĩ chán chê, hắn định thần lại, vứt bỏ mọi
tạp niệm, chuyên tâm thiền định.
Sáng sớm hôm sau, tiểu nhị mang bữa sáng tới. Dung Trần Tử chọn Thu
Vân Uyển không phải không có lý do, ở đây làm điểm tâm rất thơm ngon,
trong vòng tám thôn mười dặm quanh đây cũng không thể tìm ra được nơi
làm ngon hơn.
Nghĩ đến sức ăn của Hà Bạng, hắn liền bảo tiểu nhị mang lên hơn hai
mươi món. Đối diện với một bàn đầy điểm tâm, nước miếng Hà Bạng chảy dào dạt. Dung Trần Tử rửa mặt chải đầu xong xuôi, vắt khô chiếc khăn rồi
tiện tay lau mặt và tay cho nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Sao không ăn đi?”.
Cô nàng vô cùng buồn rầu đáp: “Oa oa, ta đang nghĩ xem nên ăn món nào trước!”.
Dung Trần Tử phá lên cười, lúc sau hắn rửa tay sạch sẽ, hóa ra một lá bùa trừ nạn, thêm vào một ít đường cát rồi cho nàng uống. Đợi Hà Bạng
uống xong, hắn lấy một miếng bánh mứt vàng bón cho nàng ăn. Bánh mứt
vàng của Thu Vân Uyển hoàn toàn không giống với những nơi khác, bên
trong món mứt này có thêm các loại quả như anh đào, dâu tây, dâu tằm,
chanh dây. Nếm một miếng, cảm thấy vị thơm ngát cả khoang miệng, ngọt mà lại không ngấy, nàng lập tức vùng dậy, bưng đĩa bánh mứt vàng lên ăn
lấy ăn để.
Dung Trần Tử vốn muốn dẫn nàng ra ngoài dạo chơi, nhưng giờ dỗ thế
nào nàng cũng không chịu đi, hắ