
động, tiến lên trước nắm chặt lấy tay
hắn định quỳ xuống: “Tri quan, coi như đã chờ được ngài đến đây rồi!
Ngài nhất định phải cứu chúng tôi!”.
Dung Trần Tử vội vàng nâng ông lão dậy, trong giọng nói mang theo vẻ
đạo nghĩa hiển nhiên: “Lão Hứa yên tâm, diệt trừ tà ma bảo vệ chính
nghĩa, là trách nhiệm hiển nhiên của người tu đạo. Nhưng bần đạo vẫn còn một số chuyện muốn hỏi lão”. Ông lão liên tục gật đầu: “Có thể giúp
được cho Tri quan, thì dù lấy cái mạng già này của lão đi cũng đáng giá. Lão đã sống đủ rồi, chỉ tiếc cho lũ trẻ con trong thôn, bọn chúng đều
còn quá nhỏ!”.
Dung Trần Tử vô cùng nghiêm túc hỏi vấn đề đầu tiên, câu hỏi khiến
sắc mặt Thanh Huyền, Thanh Tố đều đỏ hồng cả lên: “Lão Hứa… Lão có thể
bán cho bần đạo mấy quả cam trong vườn được không…?”.
Kết quả không cần phải nói, đương nhiên Hà Bạng được ăn quả to nhất
chín nhất. Lão Hứa bảo người phụ nữ tìm một cái thang, chọn hái những
quả cam to vỏ mỏng lại nhiều nước, nhiệt tình đưa cho nàng hẳn một bọc.
Lập tức thiện cảm của Hà Bạng giành cho ông lão và người phụ nữ tăng lên đáng kể: “Oa oa, tiểu Hứa các ngươi thật là tốt bụng, cam nhà các ngươi cũng rất ngon. Sang năm ta sẽ lại đến nhà các ngươi ăn cam”.
Nghe vậy lông mày Dung Trần Tử nhíu chặt: “Sao lại xưng hô với người ta như vậy, không lễ phép! Gọi là Hứa bá bá!”.
Thanh Huyền đang bóc vỏ cam cho Hà Bạng, nàng liền nhét hai múi cam
to nhiều nước nhất vào miệng khiến cả khoang miệng vàng óng, còn lủng
bủng nói không rõ tiếng: “Nhưng ông ta không gánh nổi đâu!”.
Lão Hứa ngược lại không hề để tâm, nụ cười hiền lành mang theo chút
khổ sở: “Nếu sang năm tiểu lão vẫn còn sống, thì tiểu lão nhất định sẽ
sai bọn chúng mang tất cả cam trong vườn đến cho cô nương, không cho
người khác động vào dù chỉ là một quả”.
Cam vừa to lại vừa ngọt, Hà Bạng lập tức hạ quyết tâm: “Cả nhà các
ngươi đều sẽ sống, không cho chết một ai hết, sang năm ta sẽ lại tới đây ăn cam!”.
Người phụ nữ mặc áo bông in hoa bưng mấy bát trà ngọt bước vào, chia
cho mỗi người một bát, nhìn thấy con rắn ba mắt đang nhìn ngó xung quanh kia, nàng vẫn còn có chút sợ sệt, đứng cách hẳn ra xa. Ngược lại lão
Hứa sống đã lâu, cũng đã nhìn thấy nhiều thứ, hơn nữa lại quen biết với
Dung Trần Tử, nên không hề sợ hãi. Nghe những lời Hà Bạng vừa nói, ông
liền nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại lấp loáng lệ: “Chỉ đáng tiếc là hai người trong nhà lão sắp chết rồi”.
Ông lão vừa dứt lời, khuôn mặt Dung Trần Tử biến sắc, lập tức quở
trách: “Lão Hứa! Chuyện quan trọng như vậy, lão phải nhắc tới trước tiên chứ, sao lại để chậm trễ đến giờ?”. hắn sải bước vào trong buồng:
“Người đang ở đâu…?”. Lời còn chưa dứt, thì hắn đã nhìn thấy trong nhà
lão Hứa có hai phòng ngủ, nằm ở trên giường là cậu con trai gầy như que
củi và đứa cháu nội sắp lên tám.
Dung Trần Tử vội vàng bước nhanh đến bên giường, duỗi tay ra bắt
mạch. Lúc bắt mạch hắn cực kì tập trung, Hà Bạng liền cầm một quả cam đã được bóc vỏ nhảy đến trước mặt hắn, đút cho hắn một múi: “Cam nhà bọn
họ rất ngon, Tri quan, ngươi phải chữa khỏi cho họ đấy”.
Múi cam ngọt mát vào đến miệng, nhưng hàng mày của Dung Trần Tử lại
nhíu chặt lại. Hai người nằm trên giường sắc mặt vàng vọt, chỉ còn thoi
thóp thở. Thần sắc hắn trở nên nghiêm trọng: “Là do tà vật hút dương khí của họ, nhưng lại không giống do Minh xà làm”. Khuôn mặt hắn rất nặng
nề, Hà Bạng không màng đến nhiều thứ như vậy, nàng quan tâm đến bệnh
tình của hai người này còn hơn cả ông lão nữa kìa: “Có thể chữa khỏi
không?”.
Giọng điệu của Dung Trần Tử trầm thấp: “Tà vật đương nhiên bần đạo có thể đuổi đi được, nhưng tinh khí của hai người này đã tận, gần như đã
không còn thấy mạch nữa rồi, chỉ sợ là…”.
Lão Hứa nghe vậy, trong mắt tràn đầy bi thương, nhưng đây cũng không
phải chuyện gì quá bất ngờ: “Đó cũng là số mệnh, không ngờ cả đời lão
làm toàn việc thiện, vậy mà cuối cùng lại phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…”. Ông lão chấm nước mắt, lại sụp xuống vái lạy Dung Trần Tử. Dung Trần Tử hoảng hốt vội nâng ông lão dậy, giọng nói của ông nghẹn ngào:
“Tri quan, nếu như con trai, cháu trai của lão đều chết, thì chỉ còn lại một mình đứa con dâu này, Ngân Linh là một đứa con ngoan, lão cầu xin
ngài hãy cứu giúp con bé”.
Dung Trần Tử còn chưa kịp trả lời, Hà Bạng đã sán lại: “Có phải là
lấy nguyên khí bồi bổ, thì bọn họ sẽ không chết nữa đúng không?”.
Nàng duỗi tay ra chạm vào đứa bé, Dung Trần Tử gật gật đầu: “Ừ, nhưng nguyên khí của con người vô cùng quý giá, chỉ sợ là…”.
hắn còn chưa nói hết câu, Hà Bạng đã tiến gần đến trước mặt hắn, nàng vừa ăn cam, vừa nói không chút để tâm: “Lần trước nguyên tinh ngươi
truyền cho người ta, người ta vẫn chưa dùng hết, giờ truyền lại một chút cho bọn họ, thì bọn họ có thể sống lại không?”.
Người xuất gia khi nhắc đến nguyên tinh, thì đương nhiên đều biết đó
là thứ gì. Đôi mắt tròn xoe của nàng mở thật lớn, ngây thơ thuần khiết
vô cùng, khiến cho một người đức cao vọng trọng như Dung Trần Tử xấu hổ
đến độ suýt chút nữa chui đầu xuống đất. Dường như chín tên tiể