Disneyland 1972 Love the old s
Thiếu Tá Kết Hôn Đi

Thiếu Tá Kết Hôn Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323555

Bình chọn: 8.00/10/355 lượt.

nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Ngọc Hãn nghe thấy. Lúc nhỏ Ngọc Hãn rất khinh thường Ngọc Ân bởi vì so về bất cứ mặt nào thì Ngọc Ân cũng không thể nào bằng được cô. Chỉ là từ sau việc tỏ tình bị Ninh Trí Dũng từ chối, cô rất ghét việc ai so sánh giữa cô và Ngọc Ân.

Bị Tiểu Ninh Mông trực tiếp nói mình hung dữ thì Ngọc Hãn tức giận đến thở không nổi, xách theo một bình trà nhỏ duyên dáng bước thẳng đến chỗ Ngọc Ân. Ngọc Ân lúc này đang bế Tiểu Ninh Mông trên tay không kịp đề phòng đã bị Ngọc Hãn chế nước trà nóng vào tay….

Ninh Mông tò mò quay đầu nhìn xung quanh, vừa quay đầu lại, sau khi thấy một màn này, sợ đến mức ôm lấy Ngọc Ân mà hét lên. Trong lòng Ngọc Ân cả kinh, phản xạ có điều kiện ôm lấy Ninh Mông vào trong lòng bảo vệ quay đầu nhìn. Ngọc Hãn thấy Ngọc Ân quay đầu, bắt đầu cảm thấy sợ hãi, muốn thu tay lại cũng không kịp rồi. Một bình nước nóng trực tiếp rơi xuống trên cánh tay Ngọc Ân.

Ngọc Ân chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay phải tê dại, đã không còn cảm giác đau đớn gì nữa rồi. Cô nhanh chóng nhìn lướt qua, Ngọc Hãn cầm ấm trà đứng ở đó có chút xấu hổ, Ninh Mông nhìn thấy cánh tay vẫn đang bốc hơi của Ngọc Ân, khóc nức nở hỏi: “Dì Ngọc Ân, tay dì có đau không?”

Ngọc Ân rất muốn an ủi cô một chút, chẳng qua khi cô muốn đặt Ninh Mông trong lòng xuống thì vải dệt trê làn da cọ xát một cái, đau đớn liền truyền đi toàn thân. Rốt cược thì cô gái cũng không thể nhịn đau được nước mắt liền rơi xuống. Ninh Mông nhỏ bé bị dọa sợ, dường như chính mình làm sai điều gì, nhìn thấy nước mắt Ngọc Ân giống như sợi dây trân châu đứt dây, cũng ngồi xổn xuống bên cạnh cô mà khóc òa lên.

“Tiểu Cửu….” Ngọc Ân thấy cô khóc, vội vàng dỗ, một lớn một nhỏ cứ thế mà ôm nhau khóc.

Ngọc Hãn nhìn thấy một màn này, cười nhạo một tiếng, đang chuẩn bị rời đi, lại thấy Ninh Trí Dung như một ngọn gió tiến vào, một tay ôm lấy Ninh Mông, một tay kéo lấy Ngọc Ân, lo lắng hỏi: “Đây là thế nào? Khóc cái gì?”

“Em đau quá, trước tiên đến bệnh viện xem sao.” Ngọc Ân khóc đơn thuần chỉ vì đau, lúc này mới bình tĩnh một chút, mở miệng trả lời.

Nhìn sang Ninh Mông, đang ôm cổ chú nhỏ mà khóc thét lên, giống như sắp bị tra tấn vậy, Ninh Trí Dũng vừa nghe Ngọc Ân nói đau, cũng không chăm sóc được đứa bé, đau lòng hỏi: “Đau chỗ nào? Có phải bị thương hay không?”

Ngọc Ân còn chưa kịp nói, liền nghe thấy Ninh Mông nhỉ bé ‘Oa…..’ một tiếng lợi hại hơn. Ninh Trí Dũng lại khẩn trương dỗ dành cô, lúc này Ngọc Ân mới thu lại nước mắt, cắn hôi nhìn Ngọc Hãn một cái, yếu ớt nói: “Không cẩn thận bị phỏng, em rất đau, nhất thời không nhịn được nên khóc, Tiểu Cửu bị em dọa cho sợ, cũng khóc lên.”

“Em bị phỏng sao?” Ninh Trí Dũng luống cuống tay chân đặt Ninh Mông xuống, kéo cánh tay cô, lúc này mới chú ý đến cánh tay áo ướt đẫm. Anh cẩn thận kéo tay áo lên xem, Ngọc Ân đau đến mức hít một hơi lạnh. Ninh Trí Dũng đành phải dừng động tác lại, ôm lấy Ninh Mông, kéo Ngọc ân vội vội vàng vàng đi đến Bệnh viện.

Tất cả quá trình, Ngọc Hãn chỉ bưng bình trà nhỏ đứng một bên, mà từ lúc Ninh Trí Dũng bước vào, ánh mắt chưa từng dừng lại trên người cô đến nửa giây.

Sau khi thầy thuốc kiểm tra, để y tá giúp Ngọc ân bôi chút thuốc tiêu viêm giảm đau. Ninh Trí Dũng ôm Ninh Mông ngồi trên ghế dài ở hành lang. Ninh Mông đã ngừng khóc, ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng chú nhỏ, sau khi nhìn anh vài lần, ngón tay nho nhỏ mập mạp mới do dự chọc chọc vào vai Ninh Trí Dũng.

“Hử?” Ninh Trí Dũng vốn là đang suy nghĩ sâu xa liền nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, “Làm sao thế?”

“Lúc nãy cháu thấy….Cái dì hư hỏng kia ở trong phòng muốn dùng nước hắt vào cháu,” Ninh Mông dừng lại một chút, làm như suy nghĩ không ra, tại sao cuối cùng Ngọc Ân lại bị phỏng, lại nhìn thấy sắc mặt của chú nhỏ càng ngày càng tối đi, suy nghĩ cả buổi, mới nói, “Giống như dì ấy không có ngắm chuẩn, cuối cùng lại rơi xuống trên tay dì Ngọc Ân.”

Ninh Trí Dũng nhớ đến Ngọc Hãn đối với mình có bao nhiêu tình cảm, lại liên tưởng một chút đến Ngọc Ân và mình lúc đó, hành động dị thường cỉa cô, trong mắt hiện lên một tia tức giận.

Sau khi Ngọc Ân đi ra, thấy sắc mặt Ninh Trí Dũng rất khó coi, cho là anh lo lắng cho mình. Thoải mái tươi cười, cô nửa đùa để giảm bớt không khí: “Tiểu Cứu, cháu xem tay của dì sưng lên giống móng heo không này?”

Đứa bé không để tâm nhiều như vậy, có người trêu chọc, rất nhanh quên mất rằng trước đó không thoải mái, cười khanh khách.

Trên đường trở về, Ninh Trí Dũng hỏi Ngọc Ân có phải chuyện này liên quan đến Ngọc Hãn hay không, cô chỉ cắn môi không nói lời nào. Trên mặt Ninh Trí Dũng tối sầm, Ngọc Ân nhìn thấy có chút rung mình, lắp bắp giải thích: “Có thể là bất cẩn.....sau đó.......khỏi rồi.....vừa may...”

“Ngọc Ân, đừng xem anh là đứa bé ba tuổi.” Ninh Trí Dũng liếc cô một cái, nhẹ nhàng bang quâng phá tan lời nói dối của cô.

Ngọc Ân dừng kiếm lí do thoái thác, nhơ ngác nhìn cánh tay bị phỏng, nhỏ giọng nói: “Nhưng đó là chị gái của em mà.”

Ninh Trí Dũng không nói gì thêm, ôm Ninh Mông bước nhanh hơn. Ngọc Ân cho rằng anh mất hứng, giẫm chân, vội vàng đuổi theo.