
Thiếu Dương ồn ào. Ở bên
người hắn, Nghiêm Yên cầm hai con diều thật dài, cười khẽ, “Thả nhiều
năm như vậy, hiện tới mới nhớ tới việc oán giận, lúc trước nói hàng năm
phải theo giúp muội phóng con diều lại không biết là ai.”
Vị Thiếu Dương cười nói: “Đáng thương
nhất là ta, rõ ràng là người ta đáp ứng muội, lại hàng năm cứng rắn lôi
kéo ta tiếp khách.”
Nghiêm Yên hướng Vị Thiếu Dương cau mũi, “Vậy ca hiện tại trở về đi, muội còn không hiếm lạ đâu!”
Nghiêm Yên hoạt bát sáng sủa như vậy
cùng với tiểu thư ngoan ngoãn trong ấn tượng của Hách Liên Dung khác
nhau một trời một vực, Vị Thiếu Dương cũng có vẻ vô cùng thả lỏng, không giống như ngày thường thường xuyên toàn thân căng thẳng, liền ngay cả
Vị Thiếu Quân, trong thần sắc đều mang theo vài phần tự tại thản nhiên,
này đại khái chính là một loại ăn ý khác biệt của thanh mai trúc mã.
Hách Liên Dung cảm thấy chính mình đến nhầm chỗ, loại không khí bình
thản này là không cần một ngoại nhân như nàng đến phá vỡ.
Hách Liên Dung vươn chân bước xuống đất cũng không phải, không bước xuống cũng không phải, xấu hổ a, cố tình
lúc này Vị Thiếu Dương quay đầu, hướng xe ngựa bên này vẫy vẫy tay, “Nhị tẩu, bên này.”
Vị Thiếu Quân cùng Nghiêm Yên lập tức
đưa ánh mắt lại đây, nhìn thần sắc kinh ngạc của bọn họ, Hách Liên Dung
không nói gì chỉ cười mỉa một chút, tại lúc Vị Thiếu Dương nghĩ tới xem
xét tình huống trước mắt, nhảy xuống xe ngựa, hướng bọn họ nghênh ngang
đi tới.
Nghiêm Yên hướng Hách Liên Dung lộ ra
một nụ cười vừa phải, “Là khuyết điểm của muội, không gọi biểu tẩu cùng
đi, mất công để tam biểu ca nghĩ thay.”
Vị Thiếu Dương thâm ý nhìn Hách Liên Dung, cười khẽ lắc đầu, hướng Nghiêm Yên nói: “Chúng ta đi lấy mấy thứ trên xe xuống.”
Nghiêm Yên không nói gì, cầm con diều
trong tay đưa cho Vị Thiếu Quân, đi theo Vị Thiếu Dương. Hách Liên Dung
lắc lắc đầu nhìn chằm chằm vào bọn họ, thấy bọn họ đi được không xa
không gần, cũng không nói cái gì, mày không khỏi nhăn tít lại.
Vị Thiếu Quân nhìn hành động của Hách
Liên Dung, ánh mắt cũng chuyển hướng nhìn Vị Thiếu Dương cùng Nghiêm
Yên, kinh ngạc một chút, bất mãn hướng Hách Liên Dung nói: “Ôi chao,
ngươi rốt cuộc tới để làm gì?”
“Ta cũng muốn biết.” Hách Liên Dung
buồn bực vạn phần. Lúc trước vẫn nghĩ Vị Thiếu Dương là muốn nàng đánh
vỡ thế giới hai người cùng với Nghiêm Yên. Hiện tại xem ra, Vị Thiếu
Dương tám phần lại muốn thuận tiện giảm bớt quan hệ khó chịu của mình
với Vị Thiếu Quân. Sinh nhật ước hẹn biến thành hội ước bốn người. Nàng
căn bản không muốn a!
Vị Thiếu Quân nghi hoặc nhìn Hách Liên Dung, “Trang sức chuộc về chưa?”
Nhắc tới việc này, Hách Liên Dung liền
tức. “Lấy tiền của người khác đi giải quyết rắc rối lung tung của mình,
mệt ngươi còn nói được đương nhiên như vậy.”
“Bạc của bà nội chờ ta buôn bán kiếm được tiền liền trả lại cho người!”
“Ngươi kiếm tiền? Lại muốn trộm tiền của ai đi cờ bạc?”
“Ta làm chính sự!” Vị Thiếu Quân nói được mà không thẹn với lương tâm, lại cường điệu. “Đây là chuyện “đúng”!”
“Là nga, nói là phải mở tửu lâu thôi,”
Hách Liên Dung cũng không biết bản thân bị cái gì thần kinh mà lại nhàn
rỗi cũng hắn tranh cãi, chính là vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt tức giận
theo lẽ thường phải kìm nén sẽ liền xuất hiện, “Tuy rằng ta không hiểu
việc làm ăn, nhưng ta còn muốn hỏi ngươi một chút, một gian tửu lâu, từ
việc trang hoàng trước cửa hàng đến thuê tiểu nhị, trình tự nhiều ít
ngươi có chút hiểu biết nào sao?”
Vị Thiếu Quân bĩu môi, “Có bạc cái gì chả dễ làm.”
Hách Liên Dung hừ cười, “Kia phải lấy
cái gì hấp dẫn khách nhân, lưu lại khách nhân, đi nơi nào tìm trưởng
quầy đáng tin cậy, đi nơi nào mời đầu bếp nổi danh, có đồ ăn chiêu bài
gì, cũng là chỉ cần bạc có thể làm? Cơ bản nhất, quy mô tửu lâu, dự
toán, bản thu chi lãi, thậm chí tên, ngươi sẽ không muốn đều để Thiếu
Dương làm đi? Sau đó chính mình mời chào vài cái hồ bằng cẩu hữu thì cho là năng lực của người? Cho là công lao của ngươi? Cho là bạc ngươi buôn bán có được?”
Ánh mắt Vị Thiếu Quân tối một chút,
Hách Liên Dung kinh ngạc nhướng mi lên, “Sẽ không phải thật sự ngay cả
những điều cơ bản nhất cũng chưa nghĩ tới đi?” Không có câu trả lời,
Hách Liên Dung hết hy vọng, ném trở lại cái xem thường, “Đây là chuyện
“đúng” như ngươi nói? Thật sự là không có thuốc cứu.”
Nói xong, nàng không để ý tới Vị Thiếu
Quân, đi tới cầm vài đồ vật này nọ bước tới chỗ Vị Thiếu Dương cùng
Nghiêm Yên, tìm bãi đất trống, đem một ít đồ ăn bày ra.
Vị Thiếu Quân xa xa nhìn bọn họ, cũng
không tiến lên hỗ trợ, ngược lại ngồi xuống tại chỗ, ném con diều trong
tay đi, tùy tay bứt ngọn cỏ dại ngay cạnh bàn tay, thất thần một trận.
Thẳng đến khi một bóng người ở trên đầu, Vị Thiếu Quân mới ngẩng đầu.
Nghiêm Yên hướng hắn nhe răng cười khẽ, “Nghĩ đến cái gì đâu? Đều chuẩn
bị tốt rồi, đi ăn cái gì đi.”
Vị Thiếu Quân theo hướng nàng chỉ nhìn
qua, Vị Thiếu Dương nơi nơi tìm tảng đá trải ra tấm vải bạt hình tứ
giác, Hách Liên Dung từ trong hợp lấy ra chút hoa quả, nước cũng thực
phẩm chín, hai ng