Snack's 1967
Thiếu Phu Bất Lương

Thiếu Phu Bất Lương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325660

Bình chọn: 8.00/10/566 lượt.

a, liền ngay cả bảo bối là cái

gì cũng không biết, điều này khiến cho An đại nhân một lần nữa cân nhắc

lại chuyện này.

Bằng vào trực giác nghề nghiệp siêu nhạy, hắn bắt đầu tự hỏi phải chăng Mộ Dung Tẫn Trung giăng bẫy hắn, bởi vì bọn họ là đồng môn, cùng tham gia thi cử,bình thường cũng hay qua lại, những năm

trước, vận làm quan của bọn họ không khác nhau là mấy, cho đến khi mình

thăng quan, trở thành tri phủ tứ phẩm, mà Mộ Dung Tẫn Trung vẫn chỉ là

một tri châu ngũ phẩm thôi.

Cho nên hắn vô cùng có thể xuất phát

từ lòng ghen tị, chạy một vòng thật lớn đến nơi này, để mình trước báo

cáo công lao lên trước, sau đó không thể đưa ra đồ vật này nọ…. tuy rằng như vậy đối với Mộ Dung Tẫn Trung cũng chẳng có tác dụng gì.

Nhưng An đại nhân vô cùng tin tưởng, ở chốn quan trường chuyện gì cũng có

thể! Hắn phải đề phòng, đừng đợi đến lúc có người thượng tấu hắn tội khi quân, hắn chẳng phải há hốc mồm?

“Thiếu Quân…” Một biểu chiều,

Hách Liên Dung nằm trên giường, ngáp một cái thật to. Nàng mấy ngày nay

vẫn không chút tinh thần, buổi tối đều hóa thân thành trộm, đào mọi ngóc ngách trong Vị Tất Tri, chẳng thu hoạch được gì, “Thiếu Dương có tin

tức không?”

Vị Thiếu Quân lắc đầu, “Đệ ấy mới đi ba ngày, hẳn là mới đến kinh, chờ có tin tức rồi gửi thư về, ít nhất cũng phải mười

ngày sau đi?”

“A?” Hách Liên Dung lập tức ngồi dậy, “Mười ngày?

Hôm nay là ngày thứ bảy trong kỳ hạn, ta thấy ánh mắt An đại nhân cũng

đen rồi, trước sáng mai nếu không cho hắn một kết quả, ta sợ hắn sẽ chó

cùng rứt giậu, trước xử lý chúng ta, sau đó tùy tiện đưa món đồ nào đó

lên cho đủ số.”

Trọng điểm của lời này… “trước xử lý chúng ta.”

“Ta cũng biết chứ, nhưng mà bà nội quyết tâm không nói… mà cho dù bà nói cũng vô dụng, bà cũng đâu biết ở đâu.”

“Nhưng ít nhất nói ra chúng ta sẽ có phương hướng để tìm a, có thể bé đến mức

giấu như giấu kim vậy sao chứ!” Hách Liên Dung không nhìn được oán giận

một câu, phát hiện Vị thiếu đang ngẩn người, “Sao vậy?”

“Ta nghĩ…”

Vừa nói đến đó, hạ nhân tới báo, “Trung thúc đã trở lại, ở tiền thính.”

Hách Liên Dung sửng sốt, bọn họ chỉ phái người tới nhà Trung thúc, muốn hỏi

việc này, không nghĩ tới Trung thúc thế nhưng đã trở lại, lộ trình xa

như vậy lại gấp gáp trở về, thực sợ rằng thân thể hắn không chịu nổi.

Nhưng mà, Trung thúc cũng không mang về tin tức gì Hách Liên Dung cùng Vị

Thiếu Quân muốn biết, hắn cũng giống lão phu nhân, đối với lai lịch của

món bảo vật kia không nói tới nửa lời.

“Trung thúc, vậy thúc quay về làm gì vậy?”

Vị Trung run rẩy, “Lão bộc muốn trong thời gian còn sống, nhìn lại Vị Tất Tri.”

Vị Thiếu Quân cùng Hách Liên Dung liếc nhìn nhau, đều cùng nghĩ đến một

chuyện… món bảo vật kia rốt cuộc là cái gì? Thật sự rất tò mò.

Trước mắt có bốn người biết chuyện này, lão phu nhân, Vị Thủy Liên, Mộ Dung

Tẫn Trung, còn có Trung thúc đều không chịu lộ ra đó là thứ gì, có thể

thấy được thực sự rất quan trọng.

“Được rồi, mấy người thúc không nói, bản thiếu gia ta tự tìm.” Vị thiếu hoạt động cánh tay, “Tối nay đi Vị Tất Tri, hy vọng An đại nhân chưa biến Vị Tất Tri thành thành

trống.”

Sau đó chứng minh thực tế An đại nhân vẫn rất có đạo đức, Vị Tất Tri không trống rỗng, nhưng mà có vẻ rộng ra rất nhiều, hơn nữa

hai ngày nay hiển nhiên đã nóng nảy, hoạt động điều tra cũng thập phần

hừng hực khí thế, ngoại trừ đổ cổ, cơ hồi nơi có thể lục thì đều lục,

còn kém nước đập tường thôi.

Nhìn Vị Tất Tri hoang tàn trước mắt, Vị Thiếu Quân từ từ thở dài, Hách Liên Dung cầm tay hắn, hắn nắm lại,

nhẹ nhàng mỉm cười. Hai người không nói gì, lại đều hiểu được ý nghĩ của đối phương. Hiện tại chỉ có thể chờ Vị Thiếu Dương ở kinh thành có thể

thành công, nếu không lại phải một lần nữa phó mặc cho số phận.

Bọn họ không tiếng động cổ vũ đối phương hồi lâu, mới phát hiện Trung thúc đột nhiên không chút động tĩnh.

Gọi hai tiếng, âm thanh Trung thúc phía sau đại môn bên kia vang lên mạnh

mẽ, gạt ra những bảo bối vốn đã không nhiều, phát hiện Trung thúc đang

ngồi xổm trên đất, cố sức xê dịch gì đó.

“Chiêu bài Vị Tất Tri

a…” Trung thúc vừa lão thì lão lệ tung hoành, vẫn không thể nâng dậy

chiêu bài đang rơi trên mặt đất, “Đây là tâm huyết cả đời của lão gia,

cư nhiên bị người đạp hư.”

Vị Thiếu Quân cùng Hách Liên Dung vội

vàng chạy tới hỗ trợ, nâng khối chiêu bài thật to kia dậy, nặng nề, ba

chữ Vị Tất Tri được viết thật to trên đó đã bị ma sát rơi mất nước kim

sơn, có vẻ lụi bại.

Vị Quảng đau lòng sờ sờ nơi bị tróc sơn, “Chiêu bài Vị Tất Tri đã mất, lão gia không biết đau lòng thế nào nữa.”

Hách Liên Dung ngạc nhiên nói: “Nói tới chiêu nài, không phải treo ngoài cửa sao? Sao lại nói đã mất?”

“Thứ kia sao có thể so sánh với biển chữ vàng chứ. Ba mươi năm, nó vẫn gió

mặc gió, mưa mặc mưa đứng trước cửa Vị Tất Tri, không nghĩ tới có một

ngày nó sẽ bị cất trở lại.”

Hách Liên Dung lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Trước kia vẫn nghe nói biển chữ vàng biển chữ vàng gì đó, một cách ca ngợi

danh dự Vị Tất Tri, không nghĩ tới thế nhưng thật sự có một khối chiêu

bài khắc