80s toys - Atari. I still have
Thiếu Nữ Toàn Phong 4: Tình Yêu Đích Thực

Thiếu Nữ Toàn Phong 4: Tình Yêu Đích Thực

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322152

Bình chọn: 7.5.00/10/215 lượt.

yếu ớt, loạng choạng đứng lên, khán giả lại hưng phấn hô vang, rung chuyển cả nhà thi đấu!

Trong lòng trào lên sự khâm phục.

Bách Thảo lùi lại, nhường chỗ cho Katou, người vẫn lắc lư, mặt trắng bệch.

"Katou còn thi đấu được nữa không?"

Chăm chú nhìn màn hình, Hiểu Huỳnh lo lắng hỏi.

Cơ hồ cũng tâm trạng như vậy, trọng tài đi lên phía trước, đỡ lấy đầu Katou, vén mi mắt cô, kiểm tra tình trạng sức khỏe, lại gọi mấy trọng tài biên cùng hội ý.

Không khí ngưng đọng.

Cuối cùng trọng tài trở về giữa sàn đấu, giơ tay ra hiệu...

Sức khỏe của phía áo xanh không thích hợp tiếp tục thi đấu.

Phía áo đỏ KO thắng!

"A...!"

Tiếng hoan hô bùng lên, trong quán internet, dù người quen hay người lạ đều đồng thanh hoan hô, xúc động nhảy múa!

"Thắng rồi...! Bách Thảo thắng rồi...!"

"Bách Thảo thắng rồi...!"

Mặt giàn giụa nước mắt, Hiểu Huỳnh, Mai Linh, Lâm Phong xúc đông ôm nhau! Không ngờ một trận đấu khó khăn như vậy, khôngngờ đến phút cuối cùng mà Bách Thảo vẫn thắng!

"Quả nhiên là thế!"

Cũng tâm trạng xúc động không kém, Thân Ba nói với Diệc Phong:

"Bách Thảo phán đoán được phản ứng của Katou, biết chuỗi song phi liên hoàn dồn dập công thêm tính thận trọng của Katou, chỉ né tránh mà khôn phản công. Cho nên, Bách Thảo không tập trung lực vào những cú song phi đó, mà chỉ đánh như biểu diễn, một là khiêu khích Katou, hai là để dồn tất cả sức lực vào đòn quyết định này, triệt để đánh bịa đối thủ!"

"Nhưng sao cô ta biết Katou rốt cuộc có thể nhẫn nhịn đến lúc nào?"

Thấy Bách Thảo chiến thắng, tâm trạng của Kim Mẫn Châu rất phức tạp, nghe Mân Thắng Hạo phân tích, chưa hiểu lắm, vẫn không phục:

"Theo tôi, đấy chỉ là may mắn! Thích Bách Thảo đá nhiều cú như vậy, nhưng cú nào cũng vừa chậm vừa không có sức mạnh, Katou phản kích đúng lúc Bách Thảo chuẩn bị tấn công tốt nhất, quá xui cho cô ta!"

"Mỗi pha tấn công, Thích Bách Thảo đều chuẩn bị rất tốt", hình dung lại toàn cảnh hiệp ba, Mân Thắng Hạo nói.

"Hừ, sao có thể!", Kim Mẫn Châu tức trợn mắt, "Phải dồn lực vào cái chân trái vốn nhẹ tênh khiêu khích trước mặt Katou, lại còn xoay ngươi đá ngang, tất cả những thứ đó, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn trước khi Kaotu ra tay! Nếu không thời cơ qua đi, cho dù Thích Bách Thảo phản ứng nhanh bao nhiêu, cũng không thểthực hiện cả chuỗi động tác như vậy!"

Đúng.

Mân Thắng Hạo cau mày, kinh ngạc.

Lẽ nào...

Đó là phản ứng trực giác của cơ thể Bách Thảo.

Nhìn Bách Thảo chạy như bay từ sàn đấu về phía mình, người đẫm mồ hôi, mắt sáng như mắt hươu, hai má đỏ ửng xúc động, Nhược Bạch từ từ đứng dậy.

Trong tích tắc Katou sắp ra tay.

Cơ thể Bách Thảo đã có phản ứng trực giác. Cho nên lúc Katou vừa chạm vào chân trái cô lập tức phát lực trong nháy mắt, sau đó xoay người tấn công! Nếu trải qua tư duy từ não bộ truyền đến cơ thể, sẽ bị lỡ mất một nhịp, tạo cơ hội cho Katou né tránh, chỉ có trực giác của cơ thể mới nhanh và hữu hiệu nhất như thế!

Anh biết, cơ thể Bách Thảo có khả năng đó.

Trong phòng nghỉ của bệnh viện.

Ống kính vừa lia đến thân người thẳng tắp như thân tùng trên ghê huấn luyện viên, Sơ Nguyên đột nhiên cảm thấy, có lẽ con mắt nhìn nhận của huân luyện viên Thẩm Ninh là chính xác. Chỉ đạo Bách Thảo bình tĩnh, sử dụng đòn tâm lý, nghe trực giác của cơ thể, từ đó xoay chuyển tình thế ở hiệp ba, Nhược Bạch có tố chất của một huấn luyện viên ưu tú.

Trên trang mạng trực tuyến.

Bóng người như cong hươu nhỏ lao về phía trước, xúc động ôm chầm Nhược Bạch, sung sướng hét lên gì đó!

Sơ Nguyên sững người.

Cảnh qua rất nhanh, nhưng anh vẫn lặng lẽ đứng mãi, sau đó tắt vi tính. Thời gian nghỉ sắp kết thúc, anh tin, những trận đấu tiếp theo của Bách Thảo hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhiều tiếng khóc bật lên trong nhà thi đấu.

Bách Thảo còn đang chìm trong niềm hân hoan thì ngạc nhiên ngoái đầu, phát hiện hầu hết khán giả Nhật Bản thẫn thờ, rơi nước mắt, những tâm băng rôn " Katou tất thắng đã hạ xuống. Bên sàn đấu, cha mẹ Katou run run ôm mặt khóc, cánh tay ông Katou ôm vai vợ, ngơ ngẩn nhìn con gái đứng trên sàn đấu.

Trên tấm nệm màu xanh.

Sắc mặt vẫn trắng như tờ giấy, người run run, lắc lư như sắp ngã, một nhóm bác sĩ chạy đến, định dìu cô xuống, nhưng Katou vung tay đẩy họ ra, tuyệt vọng ngẩng đầu, chầm chậm nhìn khắp lượt khán giả đông chật khán đài.

Cởi mũ bảo vệ trên đầu.

Nước mắt tuôn như suối xuống hai gò má

Từng dãy đèn trên vòm nhà thi đấu chiếu xuống sàn sáng trưng như giấc mơ không thểnào tỉnh lại. Chầm chậm quỳ xuống, Katou nước mắt ròng ròng, quỳ trên tấm nệm đầy mồ hôi, khấu đầu tạ tội với huấn luyện viên đang xót xa nhìn về phía cô.

Đứng lên lại quỳ xuống.

Katou hướng về bốn phía khán giả, cúi đầu nhận lỗi.

Cuối cùng, hướng về phía cha mẹ, khấu đầu tạ tội.

"Thi đấu là thi đấu."

Nhìn vẻ mặt buồn buồn bất an của Bách Thảo, Nhược Bạch nhẹ nhàng nói.

"Có người thắng ắt có kẻ thua, phải dốc hết sức thi đấu mới là sự tôn trọng lớn nhất đối với đối thủ."

"Vâng."

Cắn môi, Bách Thảo trả lời.

"Đây chỉ là trận đầu tiên của ngày hôm ngay, sau đây em còn gặp rất nhiều đối thủ khác nữa", hình như trong