
đang chờ cô phía trước, đột nhiên cảm thấy dây là trận đấu khó khăn nhất từ trước đến giờ. Trước đây, dù thảm bại trước Đình Nghi, cô cũng thục mạng xông tới, dốc toàn bộ sức lực, đánh tới tấp, tấn công liên hồi. còn bây giờ, dường như tứ chi bị trói chặt, cả người bị bó kín, không biết làm thế nào!
Nếu Nhược Bạch sư huynh ở đây...
"Hây...!"
Nghĩ đến Nhược Bạch, sức mạnh bỗng như quay về! Cho dù thất bại cũng không thể thất bại một cách ngô nghê như thế! Cô phải tấn công! Phá giọng hét lên, Bách Thảo nắm chặt nắm đấm, cuộn người vọt lên, nhằm đầu Katou đạp thẳng...
Tiếng hét như sấm động!
Chấn động khán giả toàn sân, mẹ Katou ngồi trên ghế dành cho quan khách hoảng hốt nắm chặt tay cha Katou!
Trong phòng nghỉ bệnh viện.
Chăm chú nhìn màn hình, Sơ Nguyên cau mày. Tấn công như thế quá khinh xuất, Katou rõ ràng đã có chuẩn bị, Bách Thảokhông nên vì nôn nóng muốn gỡ điểm mà bỏ qua quy tắc.
Cơ thể dừng trên không....
Ánh sáng trước mặt lóe qua, Bách Thảo nhìn thấy Katou đầu hơi ngửa ra sau. Trong tích tắc nhanh như ánh chớp, Katou đã sẵn sàng tư thế quay người đá hậu! Còn cô ra chân đá theo lối cũ, cơ thể rơi xuống không thể khống chế, dường như sắp rơi vào phạm vi tấn công của Katou...
Lòng trống rống hoang mang.
Nhìn khắp khán giả ngồi kín xung quanh khán đài, dường như cô có thể nhìn thấy bóng đen của sự thất bại ở phía trước, cơ thể rơi xuống, cơ hồ thực nhanh nhưng cũng chầm chậm như thước phim quay chậm, chỉ trừ bóng người quen thuộc lạnh lùng bên rìa sàn đấu...
Đột nhiên chấn động!
Ngón chân vừa chạm đất, trong tiếng gió rít ào tới từ cú xoay người đá hậu của Katou, Bách Thảo bàng hoàng đưa mắt tìm kiếm bóng dáng vừa rồi cơ hồ cô nhìn thấy...
Bên dưới mép sàn thi đấu....
Bóng dáng quen thuộc của Nhược Bạch...
Cuối cùng đã trở về...
"Đỡ đòn...!"
Trong tiếng hoan hô như sấm dậy của khán giả toàn sân, mệnh lệnh lạnh lùng nghiêm khắc vang lên khiến Bách Thảo tỉnh hẳn! Não vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng âm thanh đó dường như có thể điểu khiển cô. Khi luồng gió theo chân của Katou như xé tầngkhông thốc tới, cánh tay trái cô nhấc lên một cách vô thức...
Gượng gạo...
Đỡ.
"Phịch...!"
Tiếng động mạnh như muốn đạp tung cánh tay bùn nổ trong nhà thi đấu!
Nhìn thấy Katou một lần nữa không thểghi điểm, khán giả ào lên xuýt xoa.
Cánh tay trái tê dại.
Nhưng lòng Bách Thảo rộn vui, cô không nghe thấy trọng tài nói gì, cũng không bận tâm cú tấn công vừa rồi thất bại. Cô ngoái đầu, ánh mắt không rời Nhược Bạch! Nhược Bạch sư huynh đã trở về! Nhược Bạch sư huynh đã trở về! Huynh ấy đã trở về!
Không giận đến nỗi không nhìn mặt cô.
Nhược Bạch sư huynh đã trở về!
Trên đồng hồ điện tử chỉ còn sáu giây là hết hiệp hai, Nhược Bạch đứng bên rìa sàn đấu, mặt như phủ sương lạnh, nhắc nhở Bách Thảo đang phân tâm!
"Tuýt...!"
Cuối cùng cũng duy trì đến hết hiệp, Bách Thảo tập tễnh đi thật nhanh về chỗ nghỉ bên cạnh sàn đấu. Thấy Nhược Bạch đứng ở đó, nỗi xúc động trong ngực khiến cổ họng nóng ran, cô reo lên:
" Nhược Bạch sư huynh! Huynh..."
"Chân làm sao?"
Ngắt lời cô, Nhược Bạch nghiêm mặt hỏi. Khi nghe Bách Thảo ngượng nghịu kể lại lúc sắp hết hiệp hai cô sử dụng toàn phong tam liên đả, mặt anh càng sa sầm.
"... Em sẽ không thua!", sợ Nhược Bạch sư huynh sẽ thất vọng về mình, Bách Thảo căng thẳng nói, " Em... em sẽ cố gắng! Hiệp ba nhất định sẽ cố! Em đã nghĩ xong rồi, hiệp ba...".
"Ngồi xuống!"
Nhược Bạch lạnh lùng ra lệnh cho cô.
Chưa nói hết những lời bị vít trong cổ họng, Bách Thảo ngây người ngồi trên ghế. Đưa cho cô chai nước khoáng và khăn mặt, sau đó Nhược Bạch nhanh chóng nhấc hộp cứu thương, lấy ra lọ thuốc xịt, vén ống quần phải của cô, "Xì...! Xì...! Xì...!" phun lên vết bầm trên đó, lại vén ống tay áo cô phun lên mấy chỗ.
Chỗ bị thương đột nhiên mát lạnh.
Không thấy đau nữa.
Bách Thảo ngây người nhìn Nhược Bạch cúi người trước mặt, thấy anh mồ hôi đầm đìa, không nén nổi mà dùng khăn lau cho anh.
Cúi đầu, tay anh hơi dừng.
Bỏ ống xịt vào hộp, khi ngẩng lên, ánh mắt Nhược Bạch vẫn tĩnh lặng, giọng lạnh lùng hỏi:
"Thua bốn điểm, hiệp ba định đánh thế nào?"
"...", sững người giây lát, Bách Thảo lập tức lấy lại dũng khí, "Em sẽ nỗ lực, tìm mọi cơ hội tấn công! Em không tin Kaotu không có nhược điểm!".
"Katou rất hiểu em", giọng thanh lạnh anh nói, "Đặc điểm kĩ thuật của toàn phong tam liên đả, cô ta đã sớm đề phòng, mọi phương thức tấn công em quen dùng, cô ta đều đã chuẩn bị đối phó".
"..."
Bách Thảo sững người. Đúng vậy, trước mặt Katou cô giống như không có bất kì bí mật gì, tất cả đều bị nhìn thấu, biết mình biết người, Katou đã làm được điều đó, còn hiểu biết của cô với Katou chỉ là kinh nghiệm của một lần giao đấu.
Vặn nút chai nước khoáng, Nhược Bạch đợi cô uống xong mấy ngụm,mới từ từ nói:
"Tôi đã có lỗi khi để em quá ỷ lại vào toàn phong tam liên đả, khi nó trở thành ưu thế của em, cũng đồng thời là hạn chế cách đánh của em, bây giờ hãy quên hẳn tam liên đả đi, trở về trạng thái ban đầu!"
"Trạng thái ban đầu?", cô thoáng ngây người.
"Quan sát đối phương!\'\'
"...", c