
và ngực đau điếng, quay cuồng, choáng váng, buồn nôn.
Thảm cỏ lạnh giá.
Cô dồn toàn bộ sức lực vào chân gắng gượng bò dậy, không muốn ngãmột cách mất mặt như vậy trước mặt cậu ta nhưng trong người rất khó chịu, đầuđau dữ dội, hỗn loạn, hình như cô nghe thấy có tiếng người.
Rất khó chịu...
Trước khi chìm vào bóng đêm, dường như cô cảm thấy có người quỳxuống ôm lấy mình, hơi thở người đó thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Cô muốngiãy giụa, nhưng cơn chóng mặt lại áp đến...
"Tú Đạt! Điên à? Sao cậu dám đánh lén?"
Mấy đệ tử của võ quán Tùng Bách cùng đi hoảng sợ kêu lên khiến TúĐạt sững người nhìn đứa con gái bị đánh ngất, rồi ngẩn người nhìn người đang ômBách Thảo, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Dường như Bách Thảo đã ngủ rất lâu.
Đã rất lâu rồi Bách Thảo không có giấc ngủ say như vậy, say đếnmức dù đã cố mở mắt nhưng lần nào cũng bị giấc mơ kéo lại. Cô ngủ nhưng khôngyên giấc, vẫn nhớ phải dậy sớm để luyện tập. Cô đã học được cách xoáy người baylên ra đòn, nhưng vẫn chưa đủ cao.
Sư phụ nói thể lực của cô rất tốt nhưng tốc độ phải nhanh hơnnữa...
Sư phụ...
Sư phụ...
Dường như nghe thấy tiếng gà gáy từ xa vọng lại, cô ra sức giãygiụa, cố sức nhấc đôi mi nặng trĩu lên. Trời đã sáng, phải dậy thôi, không thểngủ thêm nữa.
Những tia nắng mặt trời chiếu vào mắt cô.
Đầu vẫn hơi đau.
Bách Thảo khẽ rên lên một tiếng, hai tay ôm đầu, một cơn đau ậpđến, đau đến choáng váng buồn nôn.
Cuối cùng, cô cũng mở được mắt ra.
Ðây là nơi hoàn toàn xa lạ, cô ngây người nhìn lên trần nhà, bỗng nhiên ngồi bật dậy, đây là võ quán Tùng Bách! Cô vẫn chưa giúp thím Phạm nấu cơm, vẫn chưa giặt quần áo, vẫn chưa lau sàn tập.
Nén cơn đau đang giày vò, Bách Thảo nhảy xuống giường.
"Tỉnh rồi!"
Trong phòng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của thuốc sát trùng, một chàng trai khoảng mười tám, mười chín tuổi đứng dậy, rời khỏi bàn sách gần cửa sổ tiến lại gần cô. Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào người, vào mặt anh ta khiến cô không thể nhìn rõ, chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng nói trong suốt như pha lê, tinh khiết như làn gió sớm mai.
Là mùi thuốc sát trùng mà cô kịp nhận ra trước khi ngất đi. Vôcùng tinh khiết.
Ngơ ngác nhìn chàng trai đứng trước cửa sổ, Bách Thảo có cảm giácanh ta không có thật, dường như toàn thân anh ta cũng được khử trùng sạch sẽ,tinh khiết đến mức ánh sáng chiếu vào cũng trở lên sáng trắng.
"Em vừa bị thương, ngồi dậy phải thận trọng, không nên cửđộng mạnh quá."
Trong ánh nắng buổi sáng, chàng trai tiến lại gần cô, tay cầmmiếng bông tẩm cồn, lặng lẽ gỡ lớp gạc trên trán, quan sát kỹ rồi dùng miếngbông lau khô vết thương cho cô.
Rất lạnh.
Cửa phòng bị đẩy mạnh, Hiểu Huỳnh xông vào như một cơn gió, thấyBách Thảo đang đứng trên nền nhà, liền nhào đến lo lắng hỏi:
"Cậu sao rồi? Đã đỡ chưa? Tối qua mình định ở lại với cậu,nhưng sư huynh Sơ Nguyên nói không nên quấy rầy, để cho cậu nghỉ nên sáng nayvừa ngủ dậy là mình chạy đến ngay. Sao rồi, vết thương vẫn đau phải không? Cónghiêm trọng lắm không?"
"Mình không sao."
Bách Thảo gượng cười, nhìn thấy những tia máu li ti trong mắt HiểuHuỳnh cũng biết cả đêm qua cô ấy ngủ không yên.
"Thật không? Cậu không lừa mình chứ? Trời ạ, trán sưng to thếkia mà còn nói là không sao, vậy cậu có đi học được không? Hay mình xin phépcho cậu nghỉ nhá, nghỉ ngơi một ngày được không?"
"Không cần đâu, mình khỏe mà."
Nói xong, cô quay sang chàng trai, cúi đầu nói:
" Cảm ơn anh!"
"À, đúng rồi!" Hiểu Huỳnh dường như giờ mới để ý, luốngcuống nói với chàng trai: " Sư huynh Sơ Nguyên, cảm ơn anh đã chăm sócBách Thảo. Cảm ơn, cảm ơn!"
Sư huynh Sơ Nguyên...
Bách Thảo lặng lẽ nhìn người thhanh niên trước mặt, khuôn mătj anhcó nét hao hao giống quán chủ phu nhân, trầm tĩnh thanh nhã, tỏa sáng như ngọc.
Ra khỏi cửa, Bách Thảo mới để ý, đó là một căn nhà gỗ độc lập,phía trước có một dòng suối chảy êm ả, xung quanh trồng rất nhiều cây, trướccửa có một cây cọ già, lá xào xạc trong gió sớm đầu xuân.
"Hừ, Tú Đạt thối tha, dám đánh lén cậu, xem ra không dạy chocậu ta một bài học thì không xong."
Hiểu Huỳnh hậm hực nói, nhưng suy nghĩ một lát lại bật cười.
"Nhưng xem ra lần này cậu ta cũng thảm hại. Sư phụ đã phạtcậu ta quỳ cả đêm ở phòng tập, bây giờ chắc lại đang bị sư phụ quạt cho mộttrận trước mặt các đệ tử. Đi! Chúng mình đến đó xem sao!"
Hiểu Huỳnh lôi Bách Thảo chạy đến sân võ quán, sợ không được chứngkiến cảnh tượng thú vị nữa.
"Sư phụ…"
"Sư phụ…"
"Sư phụ…"
Xa xa, từ phía sân võ quán vọng lại tiếng kêu hốt hoảng, sợ hãi.Hiểu Huỳnh ngỡ ngàng đứng lại, Bách Thảo nhìn ra, thấy Tú Đạt nước mắt đầm đìaquỳ trên thảm cỏ, cố sức ôm chặt chân quán chủ, vừa khóc vừa nói:
"Con xin lỗi, sư phụ, lần sau con không dám nữa, xin sư phụđừng đuổi con!"
Ngoài Nhược Bạch và Sơ Vy, tát cả đệ tử của võ quán đều quỳ xuốngxin tha cho Tú Đạt:
"Sư phụ, xin tha cho Tú Đạt lần này!"
Một cô gái quỳ ngay hàng đầu, dập đầu xuống đất, ra sức van nài:
"Sư phụ, Tú Đạt còn nhỏ, không hiểu biết, đều là lỗi của conkhông bảo ban cậu ấy, xin sư phụ hãy trừng phạt con, hoặc đuổi con đi cũngđược. Sư p