
c trong phòng thiếu gia, nhẹ hơn nơi khác nhiều. Nhưng mà Bạch An Kỳ ở bên cạnh sẽ làm cô khẩn trương.
Ngay cả lúc ăn cơm cũng bị thiếu gia lấy công việc ra hành hạ, nhất định phải ở trong phòng thiếu gia giải quyết.
Bạch An Kỳ bày ra sắc mặt ông chủ khó tính, vì vậy Hà Lộ chỉ có thể cùng ăn cơm với thiếu gia, để anh nhìn chằm chằm, phòng ngừa cô cố tình ăn một bữa cơm trong hai tiếng để lười biếng.
Vấn đề là, thiếu gia quả nhiên là thiếu gia, bọn họ cũng không phải rãnh rỗi ăn no không có làm gì! Cuối cùng cũng phải làm việc, thiếu gia chẳng qua là muốn hai giờ dùng cơm của cô không lãng phí, phải phối hợp với thái độ thong thả ung dung dùng cơm của thiếu gia, không thể trước thời gian hoàn thành công việc, càng thêm bắt đắc dĩ.
Vì vậy bữa ăn tối mỗi ngày, cô luôn trong phòng thiếu gia dùng cơm, nhà họ Bạch nấu ăn không tệ lại không phân biệt đối xử, thức ăn của chủ nhân không khác thức ăn của người hầu bao nhiêu, bản thân lão gia và phu nhân đối với thức ăn cũng không quá coi trọng, nhiều lắm thì thiếu gia và tiểu thư sẽ ngoại lệ yêu cầu làm chút điểm tâm hoặc đặc biệt chỉ đích danh muốn ăn món gì, nếu không là quản gia và đầu bếp sẽ tự chọn lựa thực đơn.
Mà Bạch An Kỳ khác với cha mẹ mình, được nuông chiều từ bé nên đối với thức ăn rất soi mói, Hà Lộ biết ba bữa của thiếu gia đều được chuẩn bị khác mọi người, vì vậy cô đi theo thiếu gia cũng được nhận ân huệ, thế nhưng cũng không phải bởi vì thiếu gia vô cùng hoà ái dễ gần muốn cô ở trên bàn ăn không cần khách khí, mà là. . . .
"Tôi không ăn cái này, cô phụ trách đem những thứ này giải quyết xong."
Đúng vậy, cô còn phải phụ trách ăn món ăn thiếu gia không thích, thiếu gia không ăn khoai tây, không ăn món ăn có khoai lang, cũng không ăn thịt heo kho tàu, và còn món trứng chiên hành nữa. . . .Thiếu gia thật là kén ăn mà, mỗi bữa đều có một đống đồ không ăn, nhưng mà, những món thiếu gia không ăn cô lại rất thích ăn, hai tháng ngắn ngủn, cô vốn là thon gầy trở nên mượt mà không ít, tất cả đều do thiếu gia ban tặng.
Nhưng mà, như đã nói, ba bữa của thiếu gia rõ ràng đều được đầu bếp chọn lựa kĩ càng, không phải sao? Tại sao có thể xuất hiện món ăn thiếu gia không thích ăn đây? Chẳng qua là thiếu gia chung thuỷ không cho cô sắc mặt tốt, lời nói luôn ác liệt, Hà Lộ cũng không muốn tự tìm phiền toái.
Cho đến khi quản gia muốn cô kết thúc công việc trở về ký túc xá, thiếu gia mới không cam tâm tình nguyện mà thả người.
Xem ra, thiếu gia thật sự ghét cô, cho nên mới trăm phương ngàn kế giữ cô, muốn cô khổ sở, nhưng cô cảm giác mình không có tư cách khổ sở.
Mà điều làm cho Hà Lộ lúc còn trẻ tiếc nuối là không dám đem lòng biết ơn và áy náy nói ra khỏi miệng.
Nếu như có thể, Hà Lộ cũng không muốn chủ động vào phòng ngủ của thiếu gia, đáng tiếc hôm nay là ngoại lệ.
Thiếu gia còn chưa rời giường, mà trước đó cô đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng, trà và đồng phục, hơn nữa sửa sang lại bàn ăn thật tốt để phòng bếp đem bữa sáng lên. Đã nhập học rồi, cô và thiếu gia đều phảu đi học, nếu như trước bảy giờ không hoàn thành công việc, cô và thiếu gia sẽ trễ học.
Cô muốn nhờ quản gia hoặc Đại Lực vào phòng đánh thức thiếu gia, đáng tiếc ngày hôm trước sư phụ của cô phải bồi lão gia và phu nhân đi Hongkong, mà cô và thiếu gia phải đi học sớm nên sáng sớm cũng không thấy Đại Lực đâu cả.
Nếu cứ do dự sẽ trễ học mất! Hà Lộ không thể làm gì khác là nhắm mắt đi vào phòng, đem rèm cửa sổ kéo ra, lo lắng đề phòng sợ thiếu gia phát giận.
Lúc nghĩ hè, những người giúp việc không dám gọi thiếu gia dậy, bởi vì nếu làm vậy, đơn giản là đi vào đường chết. Hôm nay cô phụ trách thi hành cái công việc này, những người làm kia trên mặt đều xuất hiện nụ cười quỷ dị, hi vọng cô bị mắng khi chọc tức thiếu gia.
Bảy giờ mười phút, nếu không gọi thiếu gia rời giường sẽ xong đời!
"Thiếu gia." Hà Lộ nơm nớp lo sợ đến gần mép giường.
Không có phản ứng.
"Thiếu gia, rời giường." Cô lại gần mấy bước, nhìn thấy chăn bông sau màng che có động tĩnh, nhưng mà chỉ có một cái.
Bạch An Kỳ lật người, đương nhiên là tiếp tục ngủ.
"Thiếu gia, trễ học rồi." Cô không thể làm gì khác hơn là lớn giọng kêu to.
Chăn bông lại động, Bạch An Kỳ cuối cùng có động tĩnh, nhịp tim Hà Lộ đập nhanh như đánh trống, chờ bị mắng.
Qủa nhiên, sau khi Bạch An Kỳ nhìn rõ người đứng kế bên giường, như chó bị đạp trúng đuôi, giận tím mặt, "Cô vào đây làm gì? Đi ra ngoài!"
Lúc này Hà Lộ mới phát hiện, từ khi cô đến nhà họ Bạch báo ân đến nay, lần đầu tiên Bạch An Kỳ gào thét với cô, mặc dù mấy tháng trước anh cũng chưa từng cho cô sắc mặt tốt, nhưng ít ra không có la cô.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nghe thiếu gia mắng, cũng biết mỗi khi Bạch An Kỳ rời giường đều rất nóng tính––––điều này làm cho tất cả người giúp việc coi chuyện thiếu gia nóng tính sau khi rời giường không phải chuyện giỡn––––nhưng cô lại cảm thấy buồn bực.
Không có chuyện gì. Cô tự an ủi mình, lửa giận của thiếu gia so với tức giận của cha cô, đơn giản như là gió xuân thổi qua làm cho người ta thoải mái.
Nghĩ như vậy, cô liền trở lại bình thường, phủ